Nàng có phải sắp hết số rồi không, sắp sửa bị ngàn đao vạn mảnh rồi sao? Nàng có phải liên lụy đến Tiểu Bảo, liên lụy đến trên dưới mấy trăm miệng ăn của Vĩnh Ninh Hầu phủ gặp tai ương?
Ngu Ninh ngồi bên hồ nửa canh giờ, cuối cùng cũng bình tĩnh được chút ít. Có lẽ mọi việc chưa tệ đến vậy, trên tiệc đông người như thế, Thẩm Thác chắc hẳn chưa nhìn thấy nàng, hôm nay rời cung, nàng tìm cớ đưa Tiểu Bảo rời Kinh Đô, kiếp này sẽ không gặp lại Thẩm Thác, tai kiếp này có thể bình an vượt qua.
“Ninh nhi, chờ lâu lắm rồi phải không, nương đến muộn rồi.” Hoắc thị dắt theo mấy nha hoàn đi tới, kéo tay Ngu Ninh đi ra ngoài đình. “Nương đã sắp xếp xong xuôi rồi, vị Thám hoa lang đó tên là Ninh Vân Đình, sư thừa môn hạ Chu Thái phó, nương và Chu gia phu nhân đã thương lượng xong, lát nữa ở ngoài Phi Yến Điện nhìn từ xa một cái, nếu đôi bên vừa mắt, sau này lại từ từ tìm hiểu.”
Ngu Ninh bây giờ đã không còn tâm trí xem mặt, nhưng mẫu thân đã sắp xếp cả rồi, nàng chỉ đành tạm thời ứng phó chuyện xem mặt.
Xuyên qua mấy lớp hành lang cung điện, hai mẹ con đến hành lang bên ngoài Phi Yến Điện. Hoắc thị không phát hiện con gái có gì khác lạ, rũ mắt tìm kiếm bóng dáng Chu Thái phó phu nhân và Thám hoa lang Ninh Vân Đình.
“Ninh nhi, ở đằng kia kìa, con mau nhìn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngu Ninh thuận theo hướng Hoắc thị chỉ mà nhìn tới. Dưới mái hiên điện vũ không xa đứng một nam một nữ, chắc hẳn là Ninh Vân Đình và Chu gia phu nhân rồi. Ninh Vân Đình trông chừng ngoài hai mươi tuổi, dung mạo quả thật như Hoắc thị nói, thanh tuấn đoan chính, khí chất ôn hòa.
Người này không tồi, tiếc rằng nàng vô phúc hưởng thụ rồi, Ngu Ninh thở dài, đang định nói với Hoắc thị rằng nàng tạm thời chưa có ý định kết hôn.
“Nương, thật ra con…”
Hoắc thị mở miệng trước, “Nói thật thì Ninh Vân Đình tuy là người thích hợp, phẩm hạnh cũng tốt, nhưng nương vừa mới biết, Ninh Vân Đình hai tháng sau sẽ bị điều ra ngoài nhậm chức ở Vân Châu, con ta nếu thật sự ưng thuận y, sau này há chẳng phải cũng phải đi theo đến Vân Châu sao.” Hoắc thị vốn dĩ không biết chuyện này, trước khi gặp mặt đã gặp Chu gia phu nhân một lần nên mới nghe nói chuyện này, việc điều nhiệm vừa mới được thông báo không lâu, đây là chuyện không ai ngờ tới.
“Vân Châu…” Ngu Ninh nuốt lời từ chối xuống, lập tức tinh thần lên hẳn, cười nói: “Nương, con thấy vị Thám hoa lang này không tồi, rất vừa mắt, hơn nữa Vân Châu dường như không xa Kinh Đô là mấy.”
“Cũng phải, cũng phải, chàng trai tốt khó kiếm, Ninh nhi thích là quan trọng hơn hết thảy, đã vừa mắt rồi, vậy thì qua đó chào hỏi một tiếng đi.”
“Vâng.”