Sủng Phi Bị Ép Gả Của Cẩu Hoàng Đế

Chương 20



Ngu Ninh ngây người nhìn người trên kiệu vàng, cho đến khi thánh giá biến mất trên con đường dài phía trước, trái tim căng thẳng của nàng mới dần dần thả lỏng. Có phải nàng tự mình dọa mình, nghĩ mọi việc quá tệ rồi. Thời thế đổi thay, quý nhân đa vong sự, có lẽ Thẩm Thác sớm đã quên nàng rồi cũng không biết chừng, hơn nữa nàng thay đổi rất nhiều, khí chất như thoát thai hoán cốt, với Ngu Ninh lang thang sơn dã năm năm trước sớm đã không còn là một người.

Người đời giống nhau nhiều vô kể, người mà Vĩnh Ninh Hầu phủ phái đi tra xét thân thế nàng không hề điều tra ra quá khứ làm sơn phỉ của nàng. Chuyện năm năm trước chỉ có một mình nàng biết, toàn bộ Kinh Đô, chẳng ai hay nàng từng làm sơn phỉ…

Trên đường đi tới Tường Vân cung, Ngu Ninh vẫn luôn thần du. Mãi đến khi Hoắc thị lên tiếng nhắc nhở: “Ninh nhi, đây chính là Tường Vân cung mà Thái hậu nương nương đang ở. Chốc lát nữa gặp Thái hậu nương nương, con đừng quá căng thẳng, đều là người một nhà cả, quá khách sáo ngược lại không tốt.”

Ngu Ninh gom lại mớ suy nghĩ hỗn độn, nghiêm túc gật đầu, cùng Hoắc thị bước vào Tường Vân cung.

Lúc các nàng bước vào chính điện, Tạ Thái Hậu đang ngồi trên sập ở giữa điện.

Vừa rồi ở cung yến, Tạ Thái Hậu mặc cung trang thêu vàng lộng lẫy, đội phượng quan hình chim phượng chín đuôi sắc màu, khí độ hoa quý, khiến người khác không dám nhìn thẳng. Giờ đây lại đổi sang bộ thường phục màu lam mềm mại, trên đầu chỉ có vài cây trâm cài bạch ngọc, khẽ mỉm cười, ôn nhu hiền hậu.

Tạ Thái Hậu khuê danh là Việt Lan, là kế hậu của tiên đế. Nàng không có con ruột, đương kim Thiên tử và Hoa Dương Trưởng công chúa đều là nghĩa tử nghĩa nữ được ghi vào sổ sách dưới danh nghĩa của nàng.

“Đây chắc là Thần Duyệt rồi. Nào, lại đây bên cạnh cô mẫu.”

Tiểu cháu gái là bị lạc năm lên năm, trước đây Tạ Thái Hậu còn thường xuyên đưa cháu gái vào cung nuôi dưỡng, vì thế khi gặp Ngu Ninh, nàng cũng hiền từ hòa nhã như bậc trưởng bối trong Vĩnh Ninh Hầu phủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Đi đi.” Hoắc thị đẩy Ngu Ninh một cái.

“Thần nữ Tạ Thần Duyệt, bái kiến Thái hậu nương nương.”

Tạ Thái Hậu đỡ cháu gái dậy, kéo tay Ngu Ninh ngồi xuống: “Ta thấy mẫu thân con trong thư nói, Thần Duyệt còn có một cái tên gọi là Ngu Ninh. Ta vừa rồi còn nghĩ, nếu gặp con, phải nhớ gọi con là Ninh nhi.”

“Là Ngu Ninh, cũng là Tạ Thần Duyệt. Thần nữ nghĩ Thái hậu nương nương quen gọi cái tên Thần Duyệt, nên đã đổi cách tự xưng.”

Kỳ thực là Ngu Ninh không muốn Thái hậu nương nương nhắc tới cái tên Ngu Ninh trong cung. Vạn nhất ngày nào đó bị Thẩm Thác nghe được, nàng chẳng phải sớm c.h.ế.t sớm siêu sinh sao.

“Thần Duyệt hiểu chuyện. Vậy sau này cô mẫu gọi con là A Duyệt nhé. Con cũng không cần câu nệ, cứ gọi thẳng cô mẫu là được rồi.”

Ngu Ninh mỉm cười gật đầu: “Vâng.”

Ba người nói chuyện trong điện, Tạ Thái Hậu kéo Ngu Ninh lại hỏi chuyện những năm ở bên ngoài. Ngu Ninh không dám nói thật, bèn nửa thật nửa giả bắt đầu bịa chuyện.

Đến giờ dùng bữa tối, Tạ Thái Hậu giữ hai mẹ con lại dùng bữa, nói rằng sau khi dùng bữa xong sẽ sai người hộ tống các nàng về.