Tường Vân cung từ trước đến nay vẫn luôn yên tĩnh, hôm nay có mẹ con Hoắc thị tới, có chút hơi thở náo nhiệt. Lại khéo thay, cả năm chẳng tới Tường Vân cung được mấy lần, người đó lại tới.
“Bệ hạ hôm nay có thời gian, giá lâm Tường Vân cung, quả thực khiến cung điện của ai gia đây bồng tất sinh huy.”
“Thỉnh an mẫu hậu, ấy là bổn phận làm con.”
“Bệ hạ có lòng rồi.” Tạ Thái Hậu ngoài mặt hiền từ mà trong lòng lại lẩm bẩm.
Hoàng thất mẫu tử bất hòa đã không còn là bí mật, Thẩm Thác thủ đoạn cay độc, ngay cả vẻ ngoài cũng lười duy trì. Hôm nay sao lại khác thường, sợ không phải thấy Tạ gia nàng chướng mắt, đang ngấm ngầm tính chuyện động thủ rồi?
Thẩm Thác trên mặt mang theo ý cười nhạt hàn huyên với Tạ Thái Hậu, sau đó nhìn sang hai mẹ con Tạ gia ở bên cạnh: “Hoắc phu nhân không cần đa lễ, ngồi đi.”
“Đa tạ Bệ hạ.”
Thiên tử giá lâm, Tạ Thái Hậu có ghét tới mấy cũng không thể đuổi người đi. Chỉ đành nhẫn nhịn sự không vui, sai cung nhân chuẩn bị thêm một bộ bát đũa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thẩm Thác tự mình ngồi xuống, rồi lại làm như hòa nhã mời Hoắc thị ngồi xuống. Cứ thế, trong điện chỉ còn lại một người đang đứng.
Đó chính là Ngu Ninh.
Người trong trạng thái lòng như tro nguội thì không thể khóc được, cứ như Ngu Ninh lúc này đây.
Sợ chết, nhưng trên mặt không thể biểu lộ ra được gì, ngay cả khóc cũng không khóc nổi.
“Vị nương tử này nhìn có vẻ lạ mặt, trẫm chưa từng gặp qua, cũng là nữ quyến Tạ gia sao?” Thẩm Thác dường như vừa mới phát hiện ra sự tồn tại của Ngu Ninh, nhàn nhạt hỏi.
“Đương nhiên là nữ quyến Tạ gia, là đích ấu nữ của trưởng phòng, bị lạc nhiều năm rồi, cách đây không lâu cuối cùng cũng tìm về được.” Tạ Thái Hậu giải thích hai câu, thuận thế vẫy tay với Ngu Ninh: “A Duyệt mau ngồi xuống dùng bữa đi, đừng ngây người ra thế.”
Ngu Ninh khẽ khàng đáp một tiếng, chầm chậm ngồi xuống, ăn sơn hào hải vị mà chẳng thấy ngon lành gì.
Tiếp đó, trên bàn chỉ còn Tạ Thái Hậu và Thẩm Thác nói chuyện. Hoắc thị chuyên tâm gắp thức ăn cho con gái, Ngu Ninh thì cúi đầu ăn cơm.
Đang nói chuyện, Tạ Thái Hậu và Thẩm Thác nói đến Tạ gia. Tạ Thái Hậu hồi tưởng chuyện cũ, cảm khái không thôi: “A Duyệt lúc năm tuổi từng vào cung, khi ấy Bệ hạ tám tuổi, hai con vẫn còn gặp mặt. Ai ngờ sau này lại xảy ra biến cố như vậy, ai…”.
“Ồ? Thì ra là nàng.”