Thuở ấy nàng không cho Nguyễn Thanh Hà làm dâu không có nguyên nhân đặc biệt gì, chính là đơn thuần chán ghét người nhà họ Nguyễn, không muốn để nữ nhi nhà họ Nguyễn làm con dâu, chỉ thế mà thôi. Lão phu nhân Nguyễn thị càng muốn chèn ép Hoắc thị, thì Hoắc thị càng tỏ ra ngang ngược, cố tình không cho bà ta được như ý.
Hoắc thị kể đầu đuôi câu chuyện cho Ngu Ninh nghe, sau đó hai mẹ con liền ra khỏi Tập Hiền Viện, bàn bạc đối sách.
Xe ngựa của Vĩnh Ninh Hầu vừa rời khỏi Tập Hiền Viện, từ một góc khuất có một chiếc xe ngựa không mấy bắt mắt chầm chậm chạy tới.
Tùy Long Vệ chỉ huy sứ Võ Anh tay cầm trường đao vén màn xe, thần sắc cung kính mời người bên trong xuống xe ngựa.
Thẩm Thác vận thường phục màu huyền, đầu đội mũ ngọc, bên người chỉ có vài vị Tùy Long Vệ bảo vệ, xem như là vi hành ra khỏi cung.
Y liếc mắt nhìn bảng hiệu Tập Hiền Viện, ánh mắt đạm bạc, nhẹ nhàng sửa lại ống tay áo rồi chầm chậm bước vào trong.
Thiên tử giá lâm, điều này khiến viện trưởng Tập Hiền Viện sợ toát mồ hôi lạnh.
Lý viện trưởng cẩn thận dè dặt đi theo bên cạnh Đế vương, khẽ giọng hỏi: “Tấn tiểu vương gia vẫn chưa tan học, nhưng chắc là sắp rồi, Bệ hạ có cần vi thần đi truyền triệu không?”
Thế tử trong lời y là người con trai duy nhất của Tấn Vương tiền nhiệm, cũng là huynh trưởng của đương kim Bệ hạ, đã qua đời nhiều năm, chỉ để lại một người con trai tên là Thẩm Ưng, năm nay mười bốn tuổi, đang học tại Tập Hiền Viện.
“Không cần.”
Lý viện trưởng bám sát phía sau Đế vương, không dám lơi lỏng chút nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bệ hạ đi vòng quanh Tập Hiền Viện gần hết một lượt, dường như không vội vàng đi gặp tiểu vương gia, mà có vẻ như đang tản bộ.
Ngay lúc Lý viện trưởng đang nghĩ y chỉ đi dạo chơi, người phía trước khẽ ho một tiếng, thuận miệng hỏi: “Những hài tử năm sáu tuổi thì học ở nơi nào?”
“Bẩm Bệ hạ, là Trường Thanh Đường, ở bên này ạ.” Lý viện trưởng không biết vì sao Bệ hạ lại hỏi điều này, đành mờ mịt dẫn đường.
Lúc bọn họ đến Trường Thanh Đường vừa lúc gặp giờ ngọ thiện, một đám hài tử từ trong sảnh xông ra, nhao nhao la hét chạy ra ngoài, đứa nào đứa nấy đều cực kỳ vui vẻ.
Ánh mắt Thẩm Thác quét qua khuôn mặt đám hài đồng, sắc mặt khẽ chùng xuống.
Lý viện trưởng biết Thiên tử thích yên tĩnh, không yêu những dịp ồn ào náo nhiệt thế này, bèn thiện ý kiến nghị: “Hài tử tuổi còn nhỏ, nô đùa hò hét, trong Trường Thanh Đường khá ồn ào, chi bằng Bệ hạ dời bước ra ngoài sảnh, ở đó sẽ yên tĩnh hơn chút.”
Thiên tử không đáp lời y, sắc mặt vẫn u ám, Lý viện trưởng run rẩy lo sợ cho rằng mình đã nói sai lời, đành phải hướng ánh mắt về phía Võ chỉ huy sứ.
Võ Anh làm một cử chỉ ra hiệu im lặng, ý bảo Lý viện trưởng hãy giữ yên lặng.
Thẩm Thác tháo chuỗi anh lạc bên hông xuống nghịch, ánh mắt y dừng lại trên người một hài tử đang cúi đầu, quan sát một lát, rồi lắc lắc chiếc ngọc bội trong tay, rảo bước đi về phía trước.
“Choang!”