Thẩm Thác cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng. "Ngu Ninh, lẽ nào nàng thật sự không hiểu sao? Rốt cuộc nàng đang lo lắng điều gì? Chúng ta có Tiểu Bảo, huyết mạch ràng buộc, vĩnh viễn không thể cắt đứt. Nữ quan này nếu nàng không muốn làm, vậy nàng cũng có thể vào hậu cung..."
"Ai thèm làm thiếp cho chàng!"
Thẩm Thác: "?"
"Nội mệnh phụ không phải thiếp, hơn nữa, trẫm cũng không nói để nàng làm phi tần."
Ngu Ninh ngẩn người, vội vàng đưa tay bịt miệng Thẩm Thác. "Ai nói ta không muốn làm nữ quan? Ta còn chưa làm đủ chức nữ quan này đâu. Những chuyện khác chàng đừng nói vội."
Kỳ lạ thật, Thẩm Thác quá kỳ lạ, nàng còn chưa kịp dụ dỗ hắn, người này đã lật hết bài tẩy ra rồi.
Đây là lời gì chứ? Nửa đêm tới đây nói lung tung, nàng còn chưa kịp phản ứng.
"Sao vậy? Nàng có chỗ nào không hài lòng? Ta nhớ năm năm trước chúng ta đã thành hôn, chưa từng hòa ly."
Cho nên, từ đầu đến cuối bọn họ vẫn là phu thê, chưa từng thay đổi.
"Không giống nhau, không phải cùng một chuyện. Tóm lại, bây giờ ta buồn ngủ rồi, lần sau nói tiếp."
Ngu Ninh mơ mơ màng màng nói không rõ ràng, bây giờ trong đầu nàng rối như tơ vò, không thể suy nghĩ được, cho nên chuyện gì cũng để nàng ngủ dậy rồi nói!
Quả thật đã rất muộn, Thẩm Thác cũng không ép nàng phải nói rõ ràng. Người đã ở bên cạnh, bọn họ còn rất nhiều thời gian ở bên nhau, không vội.
Cuộc sống của Ngu Ninh ở Dược Thiện Cục vẫn như cũ. Một tháng trôi qua, nàng sống rất sung sướng, thậm chí còn tiêu diêu hơn cả ở bên ngoài.
Bốn người Đỗ Nhược cũng rất thú vị, mỗi người một tính cách.
Hôm nay, Ngu Ninh lại đi đưa dược thiện cho Trương Thượng Cung, Hứa Như Yên không có việc gì làm nên cũng đi cùng, vừa đi vừa nói chuyện cho có bạn.
"Phía trước có nhiều người vây quanh như vậy, là xảy ra chuyện gì sao?" Hứa Như Yên kéo Ngu Ninh ra xa một chút, cẩn thận nói: "Đừng thấy trong cung ít quý nhân, cả Nội Thị Tỉnh đều nhàn rỗi, nhưng nơi nào có người thì nơi đó có tranh đấu, nữ quan thăng chức cũng phải tranh giành, chắc chắn lại là một đống chuyện rắc rối, chúng ta mau đi thôi, tránh xa một chút."
"Chuyện gì mà có thể vây quanh nhiều người như vậy? Đi thôi, đi thôi, đi xem xảy ra chuyện gì, hóng hớt một chút." Ngu Ninh vốn là người thích hóng chuyện, lòng hiếu kỳ lại nặng, đương nhiên nàng không chịu đi, còn kéo Hứa Như Yên lại gần nghe ngóng.
Giữa đám đông có mấy hàng nữ tử mặc váy múa đang đứng, vũ cơ đứng đầu ôm lấy khuôn mặt lở loét khóc lóc, thái giám quản sự của Nội Thị Tỉnh thẩm vấn mọi người, một vòng thẩm vấn, mũi nhọn chĩa về phía vũ cơ có dung mạo đặc biệt xuất chúng kia.