Sủng Thê Như Mạng

Chương 10: Mật thất



"Tôi không nóng" Diệp Khả Hoan bình tĩnh lại, sau đó vội vàng lắc đầu.

Diệp Khả Hoan trả lời như đang chột dạ, lời này nói ra đến bản thân nàng còn không thèm tin.

"Vậy người cậu..." Tưởng Lai Ân vừa nói, vừa rướn người lên, tiếp tục nhìn nàng, "Sao lại nóng như vậy?"

Không thể không nói, đôi mắt mơ màng của Tưởng Lai Ân lúc say thật sự quá mê người.

Diệp Khả Hoan nhắm mắt lại, quay đầu sang một bên, khẽ nuốt nước bọt: "Bởi vì, bây giờ đang là mùa hè."

"Vậy sao?" Tưởng Lai Ân nhìn trán nàng đổ đầy mồ hôi, cúi người sát vào tai của Diệp Khả Hoan, nhìn khuôn mặt nàng ở khoảng cách rất gần, nhỏ giọng hỏi.

"Đúng vậy." Diệp Khả Hoan gật đầu.

"Tai của cậu cũng đỏ lên rồi..." Tưởng Lai Ân vừa nói, vừa đưa tay ra sờ lỗ tai Diệp Khả Hoan.

Ngay khi Tưởng Lai Ân chạm vào, Diệp Khả Hoan hoảng sợ quay đầu về hướng khác.

"Hửm?" Tưởng Lai Ân khó hiểu nhìn nàng.

"Không có gì, cậu mau tắm đi, cậu tắm xong rồi đến lượt tôi." Diệp Khả Hoan vừa nói xong đã cuống cuồng chạy chối chết khỏi phòng tắm.

Thực ra, Tưởng Lai Ân cũng đã tỉnh táo hơn nửa, dù sao cũng chỉ là kem có vị rượu, không thể say đến mức tâm thần rối loạn được.

Sau khi nhìn thấy Diệp Khả Hoan 36 kế chuồn là thượng sách, cô không khỏi đưa tay đặt lên môi, suy nghĩ một số chuyện.

Tại sao? Tại sao vừa rồi Diệp Khả Hoan trông khác thường vậy? Còn có lúc ở trong phòng bếp, hình như Diệp Khả Hoan vẫn luôn nhìn trộm mình.

Mở vòi nước, Tưởng Lai Ân vươn bàn tay mảnh khảnh vào trong nước, như có như không gẩy lên, giọt nước chậm rãi chảy xuống bắp chân thon thả, khóe môi khẽ nhếch.

Ở bên ngoài, sau khi Diệp Khả Hoan trở lại phòng ngủ, nàng đưa tay đỡ trán thở phào nhẹ nhõm. Diệp Khả Hoan cảm thấy mình hẳn là phát điên rồi, không hiểu vì sao khi nhìn thấy Tưởng Lai Ân như vậy, bản thân nàng lại có cảm giác... ham muốn.

Cúi đầu, Diệp Khả Hoan không nhịn được nhìn chính mình. Cái cậu ấy có mình cũng có, sao mình lại có suy nghĩ như thế nhỉ?

Một lúc lâu sau, Tưởng Lai Ân cuối cùng cũng ra khỏi phòng tắm, mặc một bộ đồ ngủ khá là kín cổng cao tường. Dù gì cũng đang quay chương trình, cô cũng không thể mặc đồ quá tùy tiện để người khác bàn ra tán vào. Giới giải trí là thế, tất thảy đều phải thật cẩn thận.

"Tôi vẫn ổn." Tưởng Lai Ân vừa nói vừa đi đến bên cạnh Diệp Khả Hoan.

"Ồ..." Diệp Khả Hoan đang nghịch điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn cô, lại nhìn sang bên cạnh, gật đầu nói: "Tôi đi tắm."

Tưởng Lai Ân vẫn nhìn nàng: "Đi đi."

Tưởng Lai Ân đột nhiên nhận ra, dù Diệp Khả Hoan đang nghĩ gì nhưng nếu cô nhân cơ hội quay chương trình này để làm hòa với Diệp Khả Hoan có chắc là hành động sáng suốt? Huống hồ đây còn là mục đích chính cô tham gia, nếu không phí công phí sức như vậy đạt được ích lợi gì?

Dù gì thì trong mắt công chúng, hai đứa con gái với nhau có cử chỉ thân mật cũng chỉ là bạn tốt, không có vấn đề gì, hơn hết, nếu duy trì quan hệ tốt đẹp còn có thể giúp sự nghiệp của Diệp Khả Hoan phát triển. Nghĩ như vậy, Tưởng Lai Ân liền nung nấu một vài ý tưởng.

Diệp Khả Hoan cầm quần áo bước vào phòng tắm, sau đó không hiểu sao lại quay đầu nhìn Tưởng Lai Ân, chỉ thấy Tưởng Lai Ân đang cầm một quyển sách nhìn nàng, vì thế nàng vội vàng xoay người tiếp tục đi về phía phòng tắm, kết quả không thèm nhìn đường đã đụng vào khung cửa, đau đến mức lông mày nhíu lại.

"Sao vậy?" Tưởng Lai Ân đặt sách xuống, hỏi nàng.

"Không, không sao." Diệp Khả Hoan che trán lắc đầu, vắt chân lên cổ mà chạy.

Ngày hôm sau.

Sáng sớm, Diệp Khả Hoan tỉnh dậy đã thấy Tưởng Lai Ân không còn trong phòng, nàng đứng dậy chải lại đầu tóc rối bù, làm vệ sinh cá nhân xong chuẩn bị ra ngoài, trùng hợp thấy Tưởng Lai Ân xuất hiện trước cửa.

"Sớm, buổi sáng tốt lành." Diệp Khả Hoan nhìn cô, chào hỏi.

"Buổi sáng tốt lành, gần đây cậu không skincare à, trông có vẻ hơi khô?" Tưởng Lai Ân mặc một chiếc váy dây màu xanh nhạt, người đẹp vì lụa, khiến làn da của cô trở nên mềm mại và tinh tế.

"Dạo gần đây làm việc nhiều mà nghỉ ngơi không đủ nên da hơi kém một chút." Diệp Khả Hoan đáp.

"Thoa kem dưỡng da này đi, nó được làm từ nhung hươu, gần đây tôi cũng hay dùng loại này" Tưởng Lai Ân cầm lấy một lọ kem dưỡng làm từ nhung hươu, nói.

Đây là sản phẩm bên phía nhà tài trợ, mọi người thỉnh thoảng đều phải quảng cáo cho họ, vậy mà Diệp Khả Hoan lại quên mất.

"Cảm ơn, tôi sẽ thoa kem để bù lại." Diệp Khả Hoan nói xong, liền mở nắp hũ kem, đào ra hai cục nhỏ rồi đắp lên mặt.

"Chờ một chút." Nhưng vào lúc này, Tưởng Lai Ân lại ngăn nàng lại.

"Hửm?" Diệp Khả Hoan giật mình.

"Không được, cậu không được thoa kem lên mặt như thế này, để tôi chỉ cậu." Tưởng Lai Ân vừa nói vừa phân tán kem lên trán, mũi, hai má và cằm của Diệp Khả Hoan.

Diệp Khả Hoan ngây ngẩn cả người. Những hành động này của Tưởng Lai Ân là để quảng cáo cho nhà tài trợ, hay là...

Bàn tay của Tưởng Lai Ân rất ấm, hành động vô cùng ôn nhu, Diệp Khả Hoan bắt gặp đuôi mắt hơi nhướng lên của cô, không hiểu sao tai lại nóng lên.

"Được rồi." Cuối cùng, Tưởng Lai Ân rút tay về.

"Ừm... Cảm ơn, cái này dùng thật sự rất tốt, lúc trở về tôi sẽ mua một hũ," Diệp Khả Hoan đọc thoại quảng cáo xong, ho khan một tiếng "Đi thôi, chúng ta đi ăn sáng đi."

Tưởng Lai Ân nhìn bóng lưng nàng, khóe môi hơi giương lên.

Cơm nước xong xuôi, cả nhóm lên đường ra ngoài.

Rõ ràng đang là mùa hè nhưng bởi vì đêm qua có một trận mưa rửa sạch bụi bặm trên đường phố, cây cối cũng lộ rõ vẻ xanh tươi tràn đầy sức sống, trong không khí cũng xen lẫn mùi thơm đặc trưng của cỏ cây khiến người ta cảm thấy khoan khoái, dễ chịu.

Chu Tuấn Dật rảnh rỗi liền tìm Tưởng Lai Ân nói chuyện, Diệp Khả Hoan đi bên cạnh trông y chang một tay sát thủ máu lạnh vô tình.

Khi Tưởng Lai Ân quay đầu lại, Diệp Khả Hoan cùng cô mắt nhìn mắt, nghĩ đến xúc cảm rung động kì lạ tối qua, nàng không khỏi cúi đầu nhìn xuống đất.

Sáng nay chủ yếu là để vui chơi, bởi vì có tin đồn rằng ở chỗ này có trò chơi trốn thoát khỏi mật thất đặc biệt khủng bố, tổ chương trình đã mời mọi người đi trải nghiệm cảm giác mới mẻ.

Lưu Vân khi biết trong chương trình còn có phân đoạn này thì rất vui vẻ, đội cái mũ đánh cá trên đầu, nói: "Chị thích chơi trò này nhất đó."

"Nhưng mà, nó có sợ lắm không?" Bạch Vi nhịn không được, hỏi.

Lưu Vân sờ sờ cằm: "Chị nghĩ cũng không đến nỗi nào, chỉ cần xem tất cả đều phake là được."

Diệp Khả Hoan quay đầu nhìn về phía Tưởng Lai Ân bên cạnh, thấy hai hàng lông mày của cô nhíu lại, trông có vẻ không thể chấp nhận nổi.

Lúc này, Chu Tuấn Dật nghiêng đầu nhìn về phía Tưởng Lai Ân, hỏi: "Có sợ không?"

Tưởng Lai Ân nghe xong, quay đầu lại nhìn anh: "Một chút, vẫn chịu được."

"Không thành vấn đề, tôi có thể xua đuổi tà ma." Chu Tuấn Dật cười.

Lúc này, cameraman vô cùng chuyên nghiệp chạy đến bên cạnh họ, quay cho hai người một cảnh focus.

Nhưng mà, tầm mắt Diệp Khả Hoan phớt lờ cameramen, khóa chặt trên người của Tưởng Lai Ân.

Diệp Khả Hoan ở bên cạnh cảm thấy quá buồn cười. Lại còn xua đuổi tà ma, anh ta nghĩ anh ta được khắc từ gỗ đào hay được tạc từ đá chu sa?

Sau khi mua vé xong, cả nhóm lần lượt di vào một mật thất tối om.

"Nếu hết giờ rồi còn chưa ra được, mọi người có thể kéo dài thêm nửa tiếng." Nhân viên mật thất ở cửa nói.

"Được." Diệp Khả Hoan ra dấu Ok.

Sau khi nói hết các biện pháp phòng ngừa, các nhân viên trong mật thấy đều đi ra bên ngoài, trong phòng chỉ còn lại khách mời của chương trình cùng cameraman.

Cảnh tượng trong phòng khá đáng sợ, cái cảm giác đáng sợ này bắt nguồn từ cách sắp xếp đồ đạc cùng với bản nhạc xưa cũ khuếch tán lên. Tuy nhiên, đối với Diệp Khả Hoan, điều đó vẫn ổn.

Dù gì thì từ khi còn nhỏ, Diệp Khả Hoan đã không tin mấy thứ thần ma quỷ quái này.

Ban đầu rất đơn giản, chẳng mấy chốc đã mở khóa phòng đầu tiên, cánh cửa vừa được mở ra lập tức một đầu lâu từ đâu xuất hiện, kinh hoàng đến mức mọi người không khỏi ôm nhau gào thét thành tiếng.

Cả nhóm người vội vàng bước đến phòng thứ hai. Lăn lộn một lúc lâu cũng mở ra cánh cửa tiếp theo, một bóng ma ẩn sau cánh cửa đột nhiên đuổi theo! Cùng lúc đó, trong phòng có tiếng nhạc rất ảm đạm vang lên, Bạch Vi kinh hãi kêu lên một tiếng, lao thẳng tới vòng tay của Lưu Vân.

Có lẽ vì quá sợ hãi nên khi bị "ma" đuổi, Chu Tuấn Dật không còn để ý đến Tưởng Lai Ân cùng những người khác vẫn còn ở lại trong phòng, chạy đi mở cánh cửa thứ 3 rồi lập tức đóng lại, nhốt Tưởng Lai Ân và những người khác trong căn phòng nhỏ này.

Cùng lúc đó, trong căn phòng thứ hai, con ma mặc áo trắng, tóc dài cũng từ phía sau đuổi theo, vươn hai tay ra, một gương mặt đáng sợ xuất hiện trước mặt Tưởng Lai ân.

Tưởng Lai Ân sững sờ một giây, sau đó đột nhiên ôm đầu ngồi xổm xuống, gào thét thê lương.

Diệp Khả Hoan nghe thấy tiếng thét của cô, nàng giật mình quay đầu lại: "Lai Ân?!"

"Tôi ở đây..." Sau đó, một tiếng nức nở nhỏ truyền đến từ trong góc, giọng nói run rẩy có vẻ bất lực.

Ngay lúc đó, toàn bộ đại não của Diệp Khả Hoan không còn suy nghĩ được gì nữa, nàng chỉ muốn mau chóng tìm được Tưởng Lai Ân.

Diệp Khả Hoan vội vàng chạy tới, lập tức ngồi xổm xuống, chưa kịp suy nghĩ nhiều đã ôm chặt Tưởng Lai Ân, ấn đầu cô vào trong ngực: "Không sao đâu, đừng sợ, tôi ở đây."

Tưởng Lai Ân vốn còn đang run rẩy không ngừng, sau khi nằm trong vòng tay của Diệp Khả Hoan cũng dần bình tĩnh lại, cô đảo mắt, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vì vậy cô ấy lại duỗi tay ra, luồn qua nách Diệp Khả Hoan, vòng qua sau lưng, siết chặt vai nàng, thì thầm bên tai: "Thật không?"

So với mấy cái gọi là ma quỷ ngoài kia, giờ phút này, Diệp Khả Hoan cảm thấy Tưởng Lai Ân trước mặt mới thật sự là yêu tinh.

-----------------------

- hầy, tôi lại trở lại cuộc sống độc thân vui tính rồi, tôi sẽ ráng lấp cái hố này, mong là nói được làm được =)))