Có thể là bởi vì không gian trong mật thất vốn đã nhỏ lại còn có rất nhiều người chen chúc nhau nên khiến người ta có chút khó thở.
Trong bầu không khí đáng sợ như vậy, Diệp Khả Hoan và Tưởng Lai Ân đứng rất gần nhau, không hề phát giác lòng bàn tay đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
Cách một cái màn hình, cho dù ống kính có bắt được sự kỳ quái của nàng thì khán giả cũng sẽ không suy đoán quá nhiều mà chỉ nghĩ rằng nàng cũng bị ma dọa sợ mà thôi.
"Có sợ không?" Diệp Khả Hoan hồi lâu mới hỏi.
"Ừm..." Tưởng Lai Ân khoác tay lên vai nàng, nhẹ gật đầu.
Diệp Khả Hoan nghe xong, chỉ cảm thấy người mình nóng càng thêm nóng, sau đó gật gật đầu, duỗi tay ra: "Vậy thì đi theo tôi."
"Được." Tưởng Lai Ân nói, sờ đến tay phải của Diệp Khả Hoan, dần dần đưa tay đan vào bàn tay nàng, mười ngón tay ôm chặt lấy nhau, Diệp Khả Hoan đi một bước, Tưởng Lai Ân cũng theo một bước.
Một thời gian sau, nhóm người cuối cùng cũng bước ra khỏi căn mật thất kinh hoàng. Cho dù đã được cứu ra ngoài nhưng dáng vẻ người nào người nấy đều vô cùng thê thảm, cả người đều toát mồ hôi lạnh.
Khi Diệp Khả Hoan và Tưởng Lai Ân bước ra, bởi vì có người đi tới đưa nước, lúc này hai người mới buông tay đối phương.
"Chị thấy căn mật thất này khá thú vị, thực sự rất đáng sợ, có thể xếp vào Top 3 mật thất hay ho nhất mà chị từng chơi." Uống một ngụm nước xong, Lưu Vân đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, quay đầu lại nhìn.
"Đúng đúng, doạ chết bé rồi, bé cảm thấy đêm nay bé sẽ nằm mơ thấy ác mộng." Bạch Vi nhịn không được trả lời.
"Nhưng mà, Khả Hoan này, sao em có thể bình tĩnh thế? HÌnh như em không sợ mấy cái này ha." Thư Hiền nhìn Diệp Khả Hoan nói, "Chị còn thấy lúc con ma kia tiến đến chỗ em, em lỡ chân dẫm vào đồ của người ta còn ngượng ngùng xin lỗi nữa."
Diệp Khả Hoan vui vẻ: "Là do lá gan em lớn, mấy cái này vẫn có thể chịu được."
"Haha," Bạch Vi đột nhiên cười, "Không biết mọi người có để ý không nhưng em cảm thấy chị Khả Hoan vừa rồi công khí ngút trời á nha."
Nghe thấy lời này, Diệp Khả Hoan suýt nữa phun hết nước trong miệng ra ngoài, giơ ngón tay lên chỉ vào ngực mình, vẻ mặt kinh ngạc.
Tưởng Lai Ân khẽ quay đầu lại nhìn nàng.
"Em thấy vừa rồi Lai Ân sợ chết khiếp, Khả Hoan cứ thế chạy tới ôm lấy chị ấy," Bạch Vi nói xong chạy lon ton đến bên cạnh Tưởng Lai Ân, vươn tay ôm lấy vai Tưởng Lai Ân, bắt chước Diệp Khả Hoan, "Không sao đâu, đừng sợ, tôi ở đây!"
Khi nghe lời này, Diệp Khả Hoan suýt nữa sặc nước khoáng trong tay.
"Hahaha, đúng vậy!" Thư Hiền vỗ tay, "Nếu không phải hai đứa đều là con gái chị còn nghĩ hai đứa có gian tình với nhau đó."
Lúc này, Tưởng Lai Ân nở nụ cười, lại nhìn về phía Diệp Khả Hoan, trong mắt như chứa cả một hồ nước mùa xuân đang lăn tăn gợn sóng, nhẹ giọng nói: "Nói gì thì nói, ở bên cạnh Diệp Khả Hoan thực sự rất có cảm giác an toàn."
Diệp Khả Hoan siết chặt chai nước khoáng trong tay, không biết là Tưởng Lai Ân nói những lời này là xuất phát từ đáy lòng hay chỉ là diễn để tăng thêm hiệu ứng chương trình...
"A! Thật sao?! Em muốn hét lên!" Bạch Vi đột nhiên ngẩng mặt lên và hét lớn: "Không biết tại sao, nhưng em chỉ cảm thấy rất phấn khích!"
"Có thể là do em ngốc." Diệp Khả Hoan nhìn Bạch Vi sau đó lại thấy cameramen của mình đang như ngựa phi nước đại chạy đến, gãi gãi đầu, đi trước một bước dẫn đầu đoàn người: "Được rồi được rồi, đi ăn cơm thôi, đói chết rồi."
"Nhất trí!" Bạch Vi giơ nắm đấm nhỏ.
Về phần Chu Tuấn Dật, sau khi ra khỏi mật thất, anh ta trở nên lầm lì hơn rất nhiều. Có lẽ bởi vì biết bản thân vừa rồi thể hiện không được tốt lắm. Vốn dĩ anh ta còn muốn thừa dịp tham gia chương trình này tiếp cận Tưởng Lai Ân, sau đó sẽ dấy lên một làn sóng CP mới, nhưng tình cảnh của anh ta bây giờ đúng là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Sau khi mọi người ra ngoài đều trêu ghẹo anh ta gan thỏ đế, nói là đùa nhưng chỉ hành động kia cũng đập vỡ tan nát hình tượng người đàn ông ấm áp trước mặt công chúng mà anh ta tống không ít công sức để dựng nên.
Bữa trưa được đặt ở một nhà hàng bên bờ biển. Cách bố trí của quán rất đặc biệt, bên trong có mấy cái bàn gỗ cũ, trên nóc có nhiều vật dụng như lá chuối tây, trong nhà trưng bày rất nhiều vật trang trí nhỏ, ngoài cửa còn có treo hai chiếc chuông gió, chỉ cần một làn gió khẽ đưa cũng sẽ tạo ra âm thanh lanh lảnh vui tai.
Sau khi cả nhóm ngồi xuống gọi món, họ bắt đầu nói chuyện. Nội dung trò chuyện trên trời dưới biển lung tung lộn xộn giống như đang ngồi tán gẫu với bạn bè bình thường, khiến mọi người quên mất rằng lúc này họ vẫn còn đang quay chương trình.
"Ở đây đẹp thật nhỉ?" Lưu Vân tháo kính râm ra, nhìn về xa xăm.
"Đúng vậy, giống như một filter tự nhiên, có lẽ đây là là cảnh biển trong một ngày nắng đẹp." Diệp Khả Hoan gật đầu.
"Ấy ấy, em phải lấy máy ảnh SC ra chụp một tấm." Lúc này, Bạch Vi lấy máy ảnh do nhà tài trợ cung cấp ra, nhấn nút chụp cảnh đẹp trước mắt.
"Nhìn bờ cát này xem, quá tuyệt vời. Thực ra chị vẫn luôn muốn có một căn nhà view biển." Thư Hiền uống cạn ly mà người phục vụ đưa lên, đồng thời giơ ngón tay chỉ về phía xa.
"Tôi cũng vậy," Lưu Vân khẽ cong môi, "về già mà được nằm đây ngắm biển thì đã phải biết."
Lúc này, Triệu Kỳ đột nhiên cười nói: "Nếu mọi người muốn mua nhà có thể tìm em, anh trai em bán bất động sản."
Thư Hiền cười khúc khích: "Cậu nhóc này vậy mà biết làm nhiều việc quá ha."
Sau trận náo loạn này, bầu không khí trở nên thoải mái hơn hẳn.
Không bao lâu sau, bữa trưa đã sẵn sàng. Cá sốt Tân Thành, nộm rau rừng ba màu Tân Thành, nấm tâm trúc nấu mướp Tân Thành, nạm bò sốt cà chua, gà hầm nấm, cà tím xào và món cơm rang trứng đặc biệt, món nào món nấy đều vô cùng ngon miệng, toát lên mùi thơm chết người, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta nhỏ nước miếng, ai cũng phải xuýt xoa.
Tất cả mọi người đều đã chịu cảnh bị giày vò cả buổi sáng, hoàn toàn quên mất việc phải giữ gìn hình tượng, ăn như hổ đói.
Không được bao lâu, một bàn thức ăn đã bị đánh bay sạch sẽ, sau đó tổ chương trình đưa cho họ một tấm thẻ nhiệm vụ.
Lưu Vân tiếp nhận thẻ nhiệm vụ, hắng giọng bắt đầu đọc: "Xin chào các thành viên thân mến của《 Đồ ăn đã sẵn sàng 》, tối nay của các bạn sẽ phải thi nấu cá sốt Tân Thành, cơm chiên trứng đặc biệt và nạm bò sốt cà chua. Nguyên liệu nấu ăn tổ chương trình sẽ chuẩn bị giúp cho các bạn, buổi chiều lúc 5:30, tất cả các thành viên sẽ phải tập trung tại con lạch đá ở Tân Thành, mọi người sẽ có một tiếng rưỡi để chuẩn bị món ăn của mình!"
Sau khi Lưu Vân đọc xong, tất cả mọi người ngay lập tức kêu lên, Bạch Vi thậm chí còn ôm đầu: "Ôi, chết mất."
Chỉ có Diệp Khả Hoan ung dung khoanh tay mỉm cười. Thời tới cản không kịp, đây chính là cơ hội để cho nàng trổ tài. Mấy món ăn mà thôi, đối với Diệp Khả Hoan mà nói thì không thành vấn đề.
Nháy mắt đã đến năm giờ chiều.
Sau khi các thành viên thu dọn đồ đạc, họ lần lượt lên đường đến địa điểm tập trung.
Đến nơi rồi mới thấy đây là một khu đất trống vô cùng rộng lớn, ở giữa có năm cái bếp lò xếp thành một hàng, bên cạnh đó là dụng cụ nhà bếp, gia vị và nguyên liệu tươi sống do các nhà tài trợ khác nhau cung cấp. Tất cả các loại thiết bị quay phim cũng đã sẵn sàng.
Khi các thành viên khác nhìn thấy nó, họ đều ồ ạt kêu than, chỉ có Diệp Khả Hoan nhìn thấy chúng là hai mắt như phát sáng.
Người dẫn chương trình bleh bleh bleh phổ biến quy tắc thi đấu, các thành viên của mỗi nhóm nhanh chóng vào vị trí của mình bắt đầu bận rộn.
Tưởng Lai Ân vốn luôn bình tĩnh giờ phút này cũng trở nên luống cuống đứng ở bên cạnh Diệp Khả Hoan: "Tôi phải làm gì?"
"Cậu rửa sạch nguyên liệu trước đi, sau đó bóc tỏi hay gì đó", Diệp Khả Hoan đưa nguyên liệu nấu ăn cho cô, suy nghĩ gì đó rồi lấy cá ra, "Tôi sẽ xử lí cá, bên trong có xương dăm, cậu đừng đụng vào."
Tưởng Lai Ân nghe vậy, khóe môi không nhịn được câu lên, sau đó ôm nguyên liệu đi.
"Khoan đã." Nhưng vào lúc này, Diệp Khả Hoan lại ngăn cô lại.
"Ơi?" Tưởng Lai Ân bưng rổ rau xoay người lại.
"Đeo tạp dề." Diệp Khả Hoan nói, lấy ra một cái tạp dề.
"Được." Tưởng Lai Ân gật đầu, đặt rổ rau xuống.
Khi Diệp Khả Hoan đưa tay cầm tạp dề định đeo lên người Tưởng Lai Ân, cô đã duỗi tay vén tóc lên, chiếc vòng tay bằng ngọc tỏa ra ánh sáng chiếu xuống từ cổ tay của cô trông vô cùng đẹp mắt.
Diệp Khả Hoan nhìn mái tóc bồng bềnh sau gáy cùng làn da trắng như sứ của cô, khẽ nuốt nước bọt, tay cầm tạp dề hơi hơi run rẩy, không nói lời nào tiếp tục giúp Tưởng Lai Ân đeo tạp dề.
Phải thừa nhận rằng cho dù Tưởng Lai Ân ở bất cứ đâu đều vô cùng xinh đẹp.
Sau khi Diệp Khả Hoan buộc tạp dề giúp Tưởng Lai Ân xong, Tưởng Lai Ân mới quay đầu lại: "Cảm ơn."
Diệp Khả Hoan ho nhẹ một tiếng: "Không cần khách sáo."
Tuy rằng chỗ để nấu cơm rất lớn, nhưng bởi vì không có điều hòa, hơn nữa bây giờ còn đang là mùa hè, nắng nóng gay gắt, chỉ cần đi lại ngoài trời một lúc, ai cũng đổ mồ hôi.
Ngay khi Diệp Khả Hoan ướp cá xong, đặt sang một bên, trên lưng và trán nàng đã đổ rất nhiều mồ hôi, vô cùng khó chịu, nhưng tay nàng quá bẩn, cho dù muốn lau mồ hôi cũng không có cách nào.
Nhưng mà, ngay khi nàng xoay người lại, Tưởng Lai Ân đã cầm một chiếc khăn, dáng điệu thướt tha xuất hiện trước mặt nàng, gợi lên cảm giác rung động.
Diệp Khả Hoan nhìn cô, lại một lần nữa nuốt nước bọt.
"Cậu ra nhiều mồ hôi quá." Tưởng Lai Ân nói xong liền đưa khăn lên má Diệp Khả Hoan, hơi hơi dùng sức, động tác rất nhẹ nhàng mềm mại.