GIỚI THIỆU:
Ta theo sau biểu ca Tạ Hiến Lâm suốt mười năm, cuối cùng hắn lại muốn cưới người khác.
Lạnh lùng gạt bỏ ta: "Ta xưa nay chỉ xem muội là muội muội."
Ta tuyệt vọng rời đi, không quay đầu nhìn lại.
Thế nhưng về sau, những nam nhân bên cạnh ta lần lượt mất tích một cách kỳ lạ.
Hắn lại đỏ mắt, chặn ta trong hẻm tối.
"Bọn họ đều chẳng ra gì, Sương Lạc...
Nhìn xem, ca đây... có được chăng?"
01
Lại một mùa đông nữa.
Đây là năm thứ ba ta đặt chân đến Tạ phủ ở kinh thành,
cũng là năm thứ mười ta đem lòng thương mến Tạ Hiến Lâm.
Gió dưới hành lang cuốn theo hạt tuyết,
từng cơn, từng cơn len lỏi vào cổ áo ta.
Bầu túi sưởi trong tay vừa kịp ấm lên, giờ cũng dần nguội lạnh.
Ta đã đứng chờ dưới hành lang này suốt một canh giờ.
Tuyết rơi đọng trên tóc, trên mi,
tan ra thành giọt nước lạnh buốt.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời mù xám,
bất chợt nhớ về tuyết Giang Nam.
Tuyết Giang Nam khác với tuyết kinh thành.
Luôn dịu dàng, mang theo hương mai ẩm ướt.
Mười năm trước, hắn chín tuổi, được cô mẫu — cũng là a nương ta —
đưa từ nơi xa xôi là kinh thành về Giang Nam.
Khi ấy hắn đang mang bệnh, mặt mũi tái nhợt không một giọt máu,
gầy đến nỗi tưởng như chỉ một trận gió cũng thổi ngã.
A nương nói, hắn là biểu ca ta,
sẽ ở lại nhà ta một thời gian để tịnh dưỡng.
Thế là, hắn ở lại thật.
Mà vừa ở, đã bảy năm.
Hắn thực giống như trăng sáng gió thanh,
trở thành vầng sáng ta mãi chẳng thể với tới suốt cả thời thiếu nữ.
A nương nói lầm rồi, chẳng phải “một thời gian”.
Mà là bảy năm.
Bảy năm ấy, ta như chiếc đuôi nhỏ, luôn theo sát sau lưng hắn.
Từ gọi “Hiến Lâm ca ca” dần đổi thành “Biểu ca”.
Những điều tốt đẹp nhất ta biết, ta có,
đều dâng lên trước mặt hắn.
Xuân đến, ngắt nhành đào đẹp nhất cắm nơi cửa sổ hắn.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Hạ về, dùng nước giếng ướp trái dưa ngọt nhất đem dâng tay hắn.
Thu sang, lượm từng quả hạt dẻ tròn đầy, rang lên cho hắn ăn.
Đông đến, đem lò sưởi nhét vào đôi tay lạnh như băng của hắn.
Mà hắn, vẫn luôn như thế:
Thanh lãnh, xa cách, tựa khối ngọc mãi chẳng thể ủ ấm.
Ta thường lén nhìn hắn.
Đôi khi, hắn cũng chẳng lạnh lùng như thế.
Hắn từng kiên nhẫn dạy ta đọc chữ,
cũng từng che chở ta trước đám trẻ xấu bụng.
Mãi đến ba năm trước, ta mới biết,
biểu ca mà ta thương nhớ suốt bảy năm qua,
kẻ mà ta ngỡ chỉ là thư sinh sa sút đến Giang Nam chữa bệnh,
thực chất lại là thế tử phủ Tĩnh An Hầu ở kinh thành — Tạ Hiến Lâm.
Cha mẹ lúc ấy mới chịu nói thật.
Năm đó, Hầu phủ vướng vào tranh đấu triều đình,
Tạ Hiến Lâm còn quá nhỏ,
vì bảo toàn huyết mạch,
mới đưa hắn đến Giang Nam, nương nhờ nhà giả cô mẫu để tránh họa.
Thì ra, mọi thứ đều là do ta đơn phương tình nguyện.
Hắn là dòng dõi hoàng tộc chân chính.
Hắn không phải biểu ca ruột của ta,
ta cũng chẳng phải biểu muội ruột của hắn.
Lúc ấy ta mới hiểu ra.
Hắn chẳng phải lãnh đạm,
mà là chưa từng để ta — một hòn đá nhỏ nơi thủy hương Giang Nam — vào mắt.
Thân phận cách biệt như vực thẳm không thể vượt qua,
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
khiến ta lần đầu trong đời cảm thấy tự ti và sợ hãi.
Ta sợ lắm.
Sợ rằng hắn đi rồi, sẽ chẳng quay về nữa.
Hắn thật sự sẽ không quay lại nữa đâu.
Tình cảm bảy năm đã khắc vào xương máu, ta sao có thể buông tay?
Vì vậy, khi thân phận hắn bại lộ,
ta mang theo cả trái tim nồng nhiệt,
đuổi theo hắn đến tận kinh thành.
Ta từng nghĩ, những ngày tháng nơi kinh thành sẽ tràn ngập ấm áp,
nhưng không ngờ —
chốn kinh kỳ, thật chẳng dễ sống.
Mưa khói Giang Nam,
rốt cuộc chẳng giữ nổi người xưa bắc tiến.
Trong cơn ngơ ngẩn, một bóng dáng cao lớn đạp tuyết bước đến.
Là Tạ Hiến Lâm.
Hắn khoác một chiếc đại bào màu đen sẫm,
trên vai phủ đầy tuyết trắng,
toàn thân mang theo hơi lạnh buốt người.
Hắn trông thấy ta, ánh mắt không mảy may biến đổi,
chỉ khẽ nhíu mày — gần như không thể nhận ra.
“Tuyết lớn thế này, sao không vào phòng tránh rét?”
Giọng nói vẫn thản nhiên như mọi khi,
nghe không ra vui giận, càng chẳng có chút quan tâm.
Ta bước lên, đưa túi sưởi đã nguội đi một nửa vào tay hắn.
“Ta thấy huynh sắp về, nên hâm nóng sẵn, để huynh sưởi tay.”
Hắn nhận lấy, đầu ngón tay chạm vào túi sưởi, nhiệt độ vừa vặn.
Nhưng hắn không nói gì,
cũng chẳng liếc ta thêm một cái,
cứ thế sải bước đi thẳng vào thư phòng.
Ta há miệng, bao nhiêu lời muốn nói đều nghẹn lại nơi cổ.
Muốn nói ta đã nấu chè sen huynh thích nhất,
muốn hỏi hôm nay huynh xử lý công vụ có mệt không,
còn muốn khoe rằng ta mới học xong một khúc đàn.
Nhưng chẳng nói được câu nào.
Ta bước theo, chỉ muốn theo sát sau lưng hắn,
dù chỉ là giúp hắn mài mực,
nói đôi ba câu cũng được.
Tiểu tư bên cạnh hắn — Trường Thanh — lập tức bước lên,
cúi đầu lễ phép nhưng xa cách ngăn ta lại.
“Công tử mệt rồi, cô nương nên nghỉ sớm thì hơn.”
“Cô nương.”
Không phải “Biểu tiểu thư”, lại càng không phải một danh xưng nào khác.
Cách gọi ấy như một chiếc kim vô hình,
không ngừng nhắc nhở ta về thân phận mơ hồ của mình.
Đúng vậy, ta không phải biểu muội ruột của hắn.
Ở nơi này, ta chẳng là gì cả.
Thân phận lửng lơ, danh không chính, ngôn không thuận.
Ta đứng lại, lặng nhìn bóng lưng xa cách của hắn khuất vào cửa thư phòng.
Gió cuốn tà áo choàng hắn bay lên,
mang theo một mùi hương thoảng nhẹ, thanh nhã.
Không phải mùi đàn hương thường dùng trong phủ,
mà giống như hương lan quý hiếm nào đó —
nhẹ nhàng mà cao quý,
tựa như những tiểu thư danh môn nơi kinh thành.
Một nỗi bất an lặng lẽ dâng lên trong lòng.
Ta ôm lấy cánh tay lạnh cóng của chính mình,
trong lòng không ngừng tự nhủ:
Hắn vốn là người như thế, không giỏi biểu đạt.
Nay lại là Thiếu khanh Đại Lý Tự, bận rộn trăm việc.
Quên mất ta, là điều quá đỗi bình thường.
Tình cảm của ta, là chuyện của một mình ta.
Chỉ cần được nhìn hắn như thế này… đã là đủ rồi.
Mười năm nay,
ta vẫn luôn tự lừa mình như vậy.