Sương Rơi Trường Hà

Chương 2



02

 

Chẳng bao lâu sau, Hầu phu nhân muốn tổ chức một buổi nhã tập nhỏ trong phủ.

 

Lạ lùng thay, bà lại có lòng sai người đến báo ta một tiếng,

bảo ta cũng nên đến dự tiệc để mở mang tầm mắt.

 

Người đến truyền lời là Trương ma ma, mặt cười mà lòng chẳng cười,

nhìn ta từ đầu đến chân một lượt,

khóe miệng lộ ra tia khinh miệt:

 

“Phu nhân nói, dù sao Tống cô nương cũng là khách trong phủ,

thiếu lễ với khách thì không phải phép.

Chỉ là... y phục của Tống cô nương hôm nay, sợ là quá đỗi giản đơn rồi.”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Ta cúi đầu nhìn chiếc váy dài màu xanh nhạt trên người.

Đây vốn là bộ đẹp nhất trong số những gì ta mang theo từ Giang Nam,

là a nương đã đích thân cắt may cho ta trước khi lên đường đến kinh thành.

 

Thế nhưng trong phủ Hầu tước, nơi vàng son lụa là khắp chốn,

nó thực sự quá đỗi đơn sơ.

 

Hầu phu nhân đã có ý mời ta đến,

lại chẳng chuẩn bị cho ta lấy một món trang sức hay xiêm y tử tế,

dụng ý ra sao, người ngốc cũng nhìn ra được.

 

Bà chính là muốn ta đứng trước mặt các tiểu thư quyền quý mà xấu hổ tủi thân.

 

Ta hiểu rõ. Từ khoảnh khắc ta theo Tạ Hiến Lâm đến Hầu phủ,

gặp mặt bà lần đầu tiên,

bà nhìn ta chẳng khác gì đang đánh giá một món hàng.

 

Bà xem thường ta.

Cho rằng ta xuất thân hèn mọn,

vì ham vinh hoa phú quý của Tạ gia mà nhất quyết theo Tạ Hiến Lâm lên kinh.

 

Vì thế bà mới xếp cho ta ở chái vắng phía Tây – Lãm Nguyệt Hiên.

 

Người hầu trong phủ, ai nấy đều là cáo già.

Thấy Hầu phu nhân đối với ta lạnh nhạt,

lại thấy ta bị sắp xếp ở nơi hẻo lánh,

liền hiểu rõ vị trí của ta trong phủ này.

 

Bề ngoài họ vẫn cung kính gọi một tiếng “Biểu cô nương”,

nhưng ai cũng biết ta chẳng phải biểu muội thật sự.

 

Sau lưng họ, lời nói trái tai, hành xử khó chịu, đủ điều chèn ép.

 

Phần lệ hàng tháng thường bị cắt xén,

bữa cơm đưa đến luôn nguội ngắt.

Giữa mùa đông, than sưởi vẫn chậm trễ chẳng thấy đâu.

 

Ta tìm đến mấy bà quản sự,

họ thì luôn có lý do thoái thác:

lúc thì bảo quên, lúc thì nói kho chứa đang tạm hết.

 

Lần đầu tiên trong đời,

ta nếm trải mùi vị ăn nhờ ở đậu, phải nhìn sắc mặt người khác mà sống.

 

Ta nhẫn nhịn, gom góp hết bao tủi thân ấy,

chờ đến một đêm tuyết lớn, cuối cùng cũng đợi được Tạ Hiến Lâm trở về.

 

Hắn dường như mới từ cung về,

trên người vẫn còn hơi lạnh.

 

Ta mắt đỏ hoe, một hơi kể hết những ấm ức mà đám hạ nhân đã đối xử với ta.

 

Ta nghĩ hắn sẽ giống khi còn ở Giang Nam,

tuy có chút lạnh nhạt, nhưng chí ít sẽ đứng về phía ta.

 

Nào ngờ, hắn nghe xong, chỉ nhíu mày càng sâu:

 

“Mẫu thân không có ác ý,

chỉ là gia phong nghiêm khắc, quy củ nhiều mà thôi.

 

Có lẽ đám hạ nhân vô tình sơ suất.”

 

Hắn nhìn ta, trong giọng nói có phần mệt mỏi và răn dạy:

 

“Sương Lạc, nơi đây là Hầu phủ, không phải nhà họ Tống.

Muội phải học cách thích nghi.

Những chuyện vặt vãnh thế này, ráng nhẫn nhịn chút là qua thôi.”

 

"Chuyện vặt vãnh"?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta sững người.

 

Tất cả ánh mắt lạnh lẽo, sự chèn ép, khinh khi mà ta chịu đựng—

trong mắt hắn,

chỉ là "chuyện vặt vãnh" không đáng nhắc đến.

 

Hắn lại từ trong áo lấy ra mấy tờ ngân phiếu, đưa cho ta:

 

“Cầm số bạc này, đi biếu xén một chút,

tự nhiên bọn họ sẽ không dám làm khó muội nữa.”

 

Ta nhìn xấp ngân phiếu hắn đưa,

cứ như thể đó là vật gì nóng rẫy trên tay.

 

Thì ra, trong mắt hắn, mọi phiền toái đều có thể dùng tiền để giải quyết.

 

Tất cả ấm ức, khổ sở của ta—

trong mắt hắn,

chỉ có giá trị vỏn vẹn mấy tờ bạc ấy.

 

Hắn không hiểu, điều ta muốn từ trước đến nay,

chưa từng là những thứ đó.

 

Ta đã đánh giá thấp sự hiểm ác nơi hậu viện của Hầu phủ,

và cũng đánh giá quá cao vị trí của ta trong lòng hắn.

 

Sự lạnh nhạt của hắn, có lẽ không phải vì vô tâm,

mà là vì trong thế giới hiện tại của hắn,

còn quá nhiều đại sự quan trọng hơn cảm xúc của ta.

 

Đêm đó, ta ngồi một mình trong phòng lạnh lẽo không có lò sưởi,

tay siết chặt mấy tờ ngân phiếu,

trái tim còn lạnh hơn cả gió tuyết bên ngoài.

 

Thế nhưng, chính vì những tình cảm chưa dứt trong lòng dành cho Tạ Hiến Lâm,

ta đã cắn răng chịu đựng suốt ba năm.

 

Chỉ là đến nay, cảm tình ấy... dường như đang dần tan biến.

E rằng chẳng bao lâu nữa, sẽ hoàn toàn phai nhạt không dấu vết.

 

Cuối cùng, ta vẫn đi dự tiệc.

 

Mặc lên bộ xiêm y mà ta cho là tươm tất nhất —

chiếc váy dài màu nhạt thêu vài cành lan thanh thoát.

 

Không trang sức, không trâm vàng ngọc ngà,

chỉ dùng một cây trâm gỗ đơn sơ vấn tóc.

 

Nhã tập tổ chức tại hoa sảnh,

lò sưởi trong sảnh đốt rực,

hương hoa cỏ và trầm hương quyện lại, thoảng trong không khí.

 

Khách khứa trong sảnh đều là văn nhân nổi danh kinh thành,

hoặc là công tử tiểu thư xuất thân thanh quý.

 

Ta mặc mộc mạc, rụt rè đứng một bên,

trông lạc lõng và chướng mắt vô cùng.

 

Rồi — Ôn Uyển Quân xuất hiện.

 

Nàng là cháu gái đích hệ của Thái phó đương triều,

mặc y phục trắng như ánh trăng, khoác áo choàng màu nhạt,

tóc đen búi đơn sơ, chỉ cài một cây trâm ngọc trắng.

 

Nàng vừa bước vào, cả sảnh như sáng bừng lên mấy phần.

Thanh nhã ôn hòa, đoan trang rộng lượng.

 

Hạ nhân xì xào:

“Nàng ấy đứng cạnh công tử nhà ta, quả thật là một đôi thần tiên quyến lữ.”

 

Ta không kìm được liếc nhìn họ.

 

Tạ Hiến Lâm vẫn là bộ dạng lạnh lùng đó,

nhưng khi Ôn Uyển Quân trò chuyện với hắn về một vụ án xưa thời tiền triều,

ánh mắt hắn lộ ra vẻ chuyên chú, thấu hiểu mà ta chưa từng thấy.

 

Đó không phải là yêu.

Nhưng còn khiến ta tuyệt vọng hơn cả yêu.

 

Đó là sự ngang hàng về tâm hồn và sự đồng điệu trong tri thức.

 

Ôn Uyển Quân chú ý đến ta đang đứng ở góc sảnh,

nở một nụ cười hiền hòa với ta.