Nhớ buổi yến tiệc, ta bị sỉ nhục, hắn lại xem như không thấy.
Nhớ câu:
“Ta chỉ xem muội là muội muội.”
Hắn nói với vẻ đường hoàng, như điều đó vốn là lẽ tất nhiên.
Nhớ Lục Cảnh Minh ôn nhu bị bức rời đi.
Nhớ Phó Diễn bị tống giam oan ức.
Hối hận của hắn, đã quá muộn.
Ta dựa vào cánh cửa, lặng lẽ ngồi xuống.
Mặc hắn độc thoại một mình giữa mưa gió.
Cho đến khi mưa tạnh, trời bắt đầu hửng sáng.
Tiếng hắn… khản đặc, rồi rơi vào im lặng.
Ta đứng dậy, chỉnh lại y phục, mở cửa tiệm.
Sau cơn mưa, đất trời thanh tân.
Hắn quỳ bên bậc đá, áo quần ướt nhẹp.
Nghe tiếng cửa mở, hắn ngẩng đầu—
mặt trắng bệch, môi không còn sắc máu,
mắt hắn—đôi mắt từng sáng như sao,
giờ chỉ còn chút ánh lửa mong manh… bùng lên lần cuối.
“Lạc Lạc…”
Giọng hắn run rẩy, khản đục:
“Nàng lại muốn rời đi sao?”
“Lại bỏ ta lại một lần nữa sao?”
Lần đầu tiên, hắn thất thố như thế trước mặt ta.
“Ta đem phủ Hầu tước cho nàng,
cho nàng ngôi thế tử phi,
tất cả, ta đều cho được!
Chỉ cần nàng đừng đi… ta cầu xin nàng… đừng đi…”
Thân hình cao lớn của hắn run rẩy,
nếu là trước kia, có lẽ ta đã đau như cắt ruột.
Nhưng lúc này—
ta chỉ thấy đáng thương, đáng chê cười.
Ta không giãy giụa, để hắn nắm lấy tay.
Nhưng nhìn hắn—ánh mắt băng lạnh.
Ta mở lời, giọng bình tĩnh, rõ ràng:
“Tạ Hiến Lâm.
Khi còn ở Giang Nam, ngày ngày ta nấu canh cho ngươi, ngươi bảo không cần.
Đêm hội Nguyên Tiêu, ta tỏ lòng, ngươi nói ta còn nhỏ.
Yến tiệc Hầu phủ, ta bị khinh rẻ, ngươi làm ngơ.
Ta vì ngươi chịu bao nhiêu khinh nhục,
ngươi lại nói—ta không hiểu chuyện.”
Từng câu, từng chữ,
ta kể lại tất cả đau đớn từng bị hắn làm ngơ.
Tựa như từng nhát dao, đ.â.m thẳng vào lòng hắn.
“Ngôi thế tử phi mà ngươi cho,
phủ Hầu tước mà ngươi hứa—
đều là thứ ngươi tưởng ta cần.
Nhưng ngươi chưa bao giờ hỏi:
Điều ta muốn, chỉ là một lần ngươi quay đầu nhìn lại.”
Ta nhìn gương mặt hắn trắng bệch,
nhìn ánh sáng trong mắt hắn vỡ vụn dần.
“Người mà ngươi yêu, là Tống Sương Lạc từng dõi theo bóng lưng ngươi,
mắt không rời chàng nửa khắc.
Nhưng…
ngươi quên rồi.
Chính tay ngươi… đã g.i.ế.c c.h.ế.t nàng ấy.”
Ta nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra—từng ngón, từng ngón.
“Người đứng trước mặt ngươi bây giờ,
là Tống chưởng quầy của Sương Hoa Tú Phường.
Cô ấy không yêu chàng, cũng không cần chàng.”
Tay hắn, rũ xuống—vô lực.
Ta lấy từ giá treo một cây ô giấy dầu,
bước đến, đặt vào tay hắn.
Giọng ta dịu dàng, ôn hòa, như nói với một kẻ xa lạ vừa bị mưa dầm lạnh thấu:
“Tạ đại nhân, trời lạnh rồi.
Mau về đi.
Nếu nhiễm bệnh, cả kinh thành không biết sẽ có bao nhiêu người phải lo lắng vì ngươi.”
Hắn run tay, định cầm lấy ô—hay là muốn nắm tay ta lần nữa.
Ta lặng lẽ tránh đi.
Rồi ta buông lời—nhát d.a.o cuối cùng:
“Trong số đó—sẽ không có ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta nhìn thấy rõ ràng—
ánh sáng trong mắt hắn, ngay khoảnh khắc ấy, vụt tắt.
Giọng ta nhẹ như gió thoảng,
nhưng từng chữ, như lưỡi d.a.o lật lại vết thương xưa:
“Ta từng mất mười năm để học cách yêu ngươi.
Sau khi rời đi, ta chỉ cần một ngày, để học cách yêu lấy chính mình.”
“Tạ Hiến Lâm—
đã muộn rồi.”
Dứt lời, ta xoay người, bước vào nhà.
Đóng lại cánh cửa, chia đôi hai thế giới.
Ngoài cửa, vang lên một tiếng “phạch” thật nhẹ—
là chiếc ô, rơi xuống mặt đá ướt lạnh.
Hắn biết…
hắn đã thật sự mất ta rồi.
Chính tay hắn đốt lên ngọn lửa,
thiêu sạch mọi khả năng giữa hai ta.
Giờ đây—
chỉ còn tro tàn giá lạnh.
12
Một năm sau, tại Giang Nam.
Ta giao lại toàn bộ việc quản lý tiệm thêu ở kinh thành cho một thêu nương mà ta tin tưởng nhất.
Còn bản thân mang theo số bạc tích góp bấy lâu, lặng lẽ quay về nơi sinh ta, dưỡng ta.
Cha mẹ đã sớm chờ nơi cổng.
Lần đầu gặp lại sau ba năm biệt ly, ta mới giật mình phát hiện—
tóc họ… đã lấm tấm hoa râm.
Thấy ta trở về, bên người không có ai,
họ hiểu, và chẳng hỏi gì thêm, chỉ gắt gao ôm ta vào lòng.
Ta là đứa con bất hiếu.
Ta nắm tay a nương, dắt đến trước tóc mai.
Nơi đó từng cài cây trâm năm xưa vì mưu sinh mà ta đành đem cầm,
nay—ta đã chuộc lại, tự tay… trả về cho người.
Quả nhiên, vẫn là có phụ mẫu bên cạnh, lòng mới an ổn nhất.
Ta mua một tiểu lâu bên dòng sông nhỏ, có vườn hoa, có hành lang thủy tạ.
Tầng một quay ra phố, ta mở một tú phường lớn hơn, kiêm luôn việc bán trà.
Tầng trên là chốn đi về của chính mình.
A phụ a nương thỉnh thoảng đến ở cùng, vui vẻ quây quần.
Giữa những buổi chiều nắng dịu,
ta thường ngồi bên khung cửa sổ của trà quán,
ngắm thuyền hoa lững lờ trôi trên làn nước xanh biếc,
nghe tiếng dân ca mềm mại bên kia bờ ngân nga vọng đến.
Cuộc sống, cuối cùng cũng trở thành dáng vẻ mà ta từng khát khao nhất.
Thanh đạm mà không đơn điệu, nhàn nhã mà chẳng vô vi.
Mỗi hơi thở đều mang theo dư vị ngọt ngào của tự do.
Sau đêm mưa năm ấy, không lâu, Phó Diễn được thả ra, rửa sạch oan tình.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Hắn đến tìm ta, ánh mắt không còn bất kham của thiếu niên tướng quân,
mà thêm vài phần trầm tĩnh của bậc nam tử đã đi qua phong ba.
Hắn trịnh trọng cảm tạ:
“Nếu không nhờ nàng, e rằng Phó gia đã rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.”
Ta chỉ mỉm cười, mời hắn một chén Tân trà Bích Loa Xuân.
Hắn hỏi:
“Có thể cho ta một cơ hội chăng?”
Ta lắc đầu.
“Phó tướng quân, ngài rất tốt, giống như mặt trời rực rỡ.
Nhưng ta… chỉ là một nhành cỏ nhỏ, đã từng hứng chịu quá nhiều mưa gió,
Nay chỉ muốn yên ổn tắm mình trong nắng,
trên mảnh đất của riêng mình.”
Hắn hiểu ý, không gặng ép thêm.
Chỉ nói:
“Nếu có ngày cần đến Phó gia, ta nhất định dốc hết sức mình.”
Về sau, hắn trấn thủ biên cương,
trở thành bức tường thành kiên cố nhất của Đại Lương.
Chúng ta thỉnh thoảng vẫn thư từ qua lại,
tựa như hai bằng hữu tri kỷ, không gần, cũng chẳng xa.