Ngón tay bị kim đ.â.m rướm máu, mắt đỏ hoe vì thiếu ngủ,
ta chỉ tạt nước lạnh lên mặt rồi tiếp tục cặm cụi.
Trong số những quý phụ và tiểu thư từng đặt hàng,
thái độ bắt đầu thay đổi.
Một số người xa cách, lặng lẽ gửi trả tiền đặt cọc,
lời lẽ khách sáo xin hủy đơn.
Ta hiểu, theo lợi tránh họa, vốn là lẽ thường tình.
Nhưng cũng có người, lựa chọn đứng về phía ta.
Hôm ấy, đêm khuya, ta ngủ gật trên khung thêu.
Bỗng nghe có tiếng gõ cửa khe khẽ.
Ta cảnh giác cầm lấy cây kéo bên cạnh, chầm chậm ra mở.
Người đứng ngoài, lại là… Ôn Uyển Quân.
Nàng nay đã là thê tử của Thị lang Bộ Lại,
giữa lông mày thêm phần đoan trang quý phái,
nhưng sự minh mẫn và khí phách năm xưa vẫn không hề phai nhạt.
Sau lưng nàng là hai a hoàn, khiêng theo mấy rương lớn.
“Giờ này đến quấy rầy, Tống chưởng quầy sẽ không trách ta chứ?”
Nàng mỉm cười bước vào, chưa kịp để ta mở lời,
đã sai người mở rương.
Vài rương đầy ắp tơ lụa hảo hạng từ Tô Hàng, vân cẩm Kim Lăng,
cùng vô số chỉ thêu quý hiếm, dưới ánh đèn lấp lánh như nước gợn ánh trăng.
“Ta…”
Ta nhất thời không biết nên nói gì.
“Chuyện hắn làm, ta đều đã nghe.”
Ôn Uyển Quân cho lui hạ nhân, nắm tay ta ngồi xuống, khẽ thở dài:
“Đúng là điên rồi.”
Nàng nhìn ta, trong ánh mắt là sự khâm phục… lẫn xót xa.
“Phu quân ta nói, Tạ Hiến Lâm nay quyền thế ngút trời,
không ai dám đụng đến hắn.
Nhưng khéo thay, nhà chồng ta là thương hộ chuyên cung ứng cho Nội vụ phủ.
Một học sĩ nội các? Ta còn chưa cần phải e ngại.”
Nàng chỉ vào mấy rương vải kia:
“Cứ dùng trước. Tiền bạc—đợi ngươi xoay xở xong rồi tính.
Tống Sương Lạc, cô không cô độc.”
Khoé mắt ta nóng lên.
Nàng sống sáng suốt hơn ta, mạnh mẽ hơn ta.
“Uyển Quân…”
Lần đầu tiên, ta gọi tên nàng như vậy.
“Cảm ơn.”
Nàng vỗ tay ta, mỉm cười:
“Tạ gì chứ.
Ta đơn giản là yêu mến tay nghề của cô.
Không muốn để tài hoa như thế bị vùi lấp.”
Rồi nàng nói tiếp:
“Hắn muốn bẻ gãy đôi cánh của cô,
nhưng quên mất—bầu trời cô bay lượn, là do chính cô từng đường kim mũi chỉ thêu ra.
Hắn không hủy nổi.”
Sự giúp đỡ của Ôn Uyển Quân, như ánh sáng xé tan thiên la địa võng mà Tạ Hiến Lâm giăng ra.
Qua con đường thương hộ mà nàng giới thiệu,
ta không chỉ có nguồn lụa là thượng hạng,
mà còn nhận được đơn hàng từ một vài quý nhân trong cung.
Dù Tạ Hiến Lâm có quyền lớn đến đâu,
tay hắn cũng vươn không nổi vào hậu cung.
Ta có thể tưởng tượng được gương mặt thất bại đầy phẫn nộ của hắn khi biết chuyện.
Hắn vốn muốn bức ta đến đường cùng,
biến ta thành một đóa tơ liễu yếu mềm, không đất sống,
phải bám vào hắn mà sống còn.
Nhưng hắn không ngờ—
ta từ lâu đã không còn là đóa tơ liễu ấy nữa.
Hắn siết ta một phần,
ta sẽ từ đất khác hút lấy sức sống thêm một phần.
Hắn muốn nhốt ta trong lồng,
nhưng đâu biết rằng, trong từng đêm dài không ngủ,
ta đã tự rèn cho mình đôi cánh có thể vượt gió cuồng mưa dữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cái cảm giác mất kiểm soát ấy—
chỉ càng khiến hắn điên cuồng hơn.
Mà ta…
đã sẵn sàng nghênh chiến,
chờ đón cơn bão tiếp theo của hắn.
11
Đêm ấy mưa trút như thiên hà đổ xuống.
Sấm sét gầm vang trên đỉnh đầu, mỗi tia chớp loé lên,
đều chiếu rọi cây hoè già ngoài cửa sổ thành bộ dạng ma mị, quỷ quyệt.
Ta đã sớm tắt đèn, ngồi yên trong bóng tối,
lặng lẽ lắng nghe bản hòa tấu của cuồng phong và mưa dữ.
Không buồn ngủ.
Chỉ là đang chờ.
Chờ cơn bão này qua đi,
chờ màn hí kịch này… chấm dứt.
Không rõ đã qua bao lâu,
giữa tiếng mưa rền rĩ, ta dường như nghe thấy một giọng nói—
một giọng không nên xuất hiện.
Một tiếng gọi khàn khàn, như muốn tan vào gió mưa:
“Lạc Lạc…”
Ta tưởng mình nghe nhầm.
Nhưng rồi tiếng ấy lại vọng lên,
cố chấp, tha thiết, từng hồi, từng hồi… xuyên qua màn mưa.
“Lạc Lạc… mở cửa…”
Ta bước đến bên cửa sổ,
ghé mắt nhìn qua khe gỗ.
Một tia sét xé toạc bầu trời,
chiếu rõ bóng người trước cửa hiệu.
Là hắn.
Tạ Hiến Lâm.
Hắn không mang ô, cũng chẳng có xe ngựa,
chỉ khoác bộ quan phục sẫm màu, đứng thẳng tắp trước cửa tiệm đã đóng chặt.
Bộ y phục luôn được hắn giữ gìn chỉnh tề, giờ đây đã ướt đẫm,
ướt đến mức dính sát vào thân thể gầy gò,
vạch rõ từng đường nét tôn quý mà mỏi mệt.
Mưa chảy dài qua khuôn mặt tiều tụy ấy—
không phân rõ là nước mưa, hay… thứ gì khác.
Hắn không còn là vị Tạ đại nhân cao cao tại thượng, vung tay là định sống c.h.ế.t người ta.
Hắn lúc này—
chỉ như một con ch.ó hoang, bị cả thiên hạ ruồng bỏ, không chốn dung thân.
Ta đứng trong bóng tối, lặng lẽ nhìn.
Trong lòng… không một gợn sóng.
Hắn bắt đầu lên tiếng,
giọng nói xuyên qua cánh cửa dày và tiếng mưa rền,
đứt quãng mà khản đặc.
“Lạc Lạc… ta biết ta sai rồi…”
“Sau khi nàng đi, ta thấy tờ giấy nàng để lại…
còn có đèn thỏ, váy áo đã bị thiêu rụi…
tim ta… đau đến không chịu nổi…”
“Ta không phải người lạnh lùng vô cảm…
Từ nhỏ, gia tộc đã dạy ta:
Trưởng tử họ Tạ, là công cụ của gia môn, không được có nhược điểm, không được có tình cảm…”
“Ta tưởng rằng… xem nàng như muội muội, là cách bảo vệ tốt nhất…”
“Ta không rõ từ bao giờ, chỉ cần thấy nàng cùng người khác nói cười,
trong lòng liền như phát cuồng…”
“Lục Cảnh Minh… Phó Diễn…
Là ta đố kỵ, là ta điên rồi…
Ta sợ nàng bị cướp mất, sợ trong lòng nàng, có ai khác hơn ta…”
“Ta hối hận rồi, Lạc Lạc… thật sự hối hận…”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Hắn gọi tên ta, từng lần, từng lần,
tựa như muốn dùng sự ăn năn chậm trễ kia, để đổi lại một ánh nhìn.
Ta ngồi sau cánh cửa, không rơi lệ, không mỉm cười.
Chỉ nhớ lại những chuyện xưa cũ.
Nhớ đêm tuyết phủ đầy trời,
ta ôm lò sưởi đứng chờ nơi hành lang Tạ phủ, chờ hắn suốt một canh giờ.
Nhớ ánh mắt lãnh đạm của hắn khi nói:
“Muội không hiểu.”