Sương Rơi Trường Hà

Chương 7



Trái tim ta—trái tim đã bị đóng băng suốt ba năm nơi Tạ phủ,

dường như… bị làn gió xuân ấy khe khẽ thổi tan, mở ra một khe hở nhỏ.

 

Chưa bao giờ, ta từng cảm nhận được sự dịu dàng như thế từ Tạ Hiến Lâm.

 

Sự tốt của hắn, là đứng trên cao ban phát.

Còn sự quan tâm của Lục Cảnh Minh, lại là bình đẳng, lặng lẽ như sương mai thấm đất.

 

Hắn nhớ ta từng nói yêu mùi cỏ sau mưa,

liền lén hái vài lá cỏ còn đọng sương, ép vào sách mang tặng ta.

 

Hắn thấy ta nhíu mày vì một mũi thêu khó,

liền vụng về kể một câu chuyện tiếu lâm nghe từ sách,

chọc ta cùng các cô thợ thêu cười vang cả phòng.

 

Ta không hề nhận lời hắn điều gì,

nhưng cũng không còn né tránh sự tiếp cận của hắn nữa.

 

Những lúc nhàn rỗi sau một ngày bận bịu,

ta thường ngồi dưới ánh đèn, nhìn những món quà nhỏ hắn mang tới.

 

Không khỏi tự hỏi:

Phải chăng, ta cũng có thể có một cuộc đời ấm áp, tươi sáng như thế?

 

Còn người từng chiếm trọn thế giới của ta—

Tạ Hiến Lâm,

giờ đây… tựa như một giấc mộng xa xưa, mờ nhạt dần theo năm tháng.

 

Thi thoảng, ta vẫn nghe người dân trong ngõ nhắc đến tên hắn.

 

“Diêm La mặt lạnh” — danh tiếng càng lúc càng vang.

 

Nghe nói hắn thăng tiến nhanh trong nội các,

thủ đoạn cũng ngày một lạnh lùng, cứng rắn, không nể tình.

 

Ta chỉ cười nhạt.

 

Thế giới của hắn, u ám, nặng nề, ngập tràn quyền mưu và toan tính.

Còn thế giới của ta, nắng nhẹ, gió êm, chim hót hoa nở,

tràn đầy hy vọng và sinh khí.

 

Một đêm nọ, sau khi kiểm xong sổ sách,

ta chuẩn bị đóng cửa đi nghỉ.

 

Vô tình ngẩng đầu, lại thấy ở đầu hẻm,

có một cỗ xe ngựa màu đen nhánh, quen thuộc đến khó tin.

 

Trên xe không treo bảng hiệu phủ đệ nào,

nhưng trong màn đêm lại lộ ra khí thế khiến người ta khó lòng phớt lờ.

 

Một góc màn xe khẽ lay động,

tựa như có ánh mắt, xuyên qua đêm tối…

 

… dừng lại nơi chiếc đèn lồng ấm áp treo trước cửa tiệm của ta.

 

Tim ta đột nhiên khựng lại.

 

Nhưng khi ta định thần nhìn lại—

cỗ xe kia đã từ từ chuyển bánh, lặng lẽ rẽ qua góc phố, biến mất vào bóng đêm.

 

Ta bật cười tự giễu:

Chắc ta nhìn nhầm rồi.

 

Người như hắn, ở nơi cao cao tại thượng như vậy,

sao có thể tới chốn nhỏ hẹp này?

 

08

 

Lục Cảnh Minh biến mất rồi.

 

Không hề có dấu hiệu báo trước.

 

Mới hôm trước thôi, hắn còn cười nói với ta:

 

“Hoa đào ở ngoại thành đã nở, ngày nghỉ sau tới, chúng ta cùng đi ngắm.”

 

Thế nhưng đến ngày hẹn, ta đã ngồi đợi suốt cả buổi sáng,

hắn vẫn không xuất hiện.

 

Linh cảm chẳng lành dấy lên trong lòng,

ta liền sai tiểu nhị trong tiệm đến Quốc Tử Giám dò hỏi.

 

Tin tức mang về khiến ta như rơi xuống hầm băng.

 

“Chưởng quầy, người ở Quốc Tử Giám nói,

đêm qua Lục công tử đã thu dọn hành lý rời đi.

Nghe nói… phụ thân ở quê nhà bỗng nhiên trọng bệnh,

nên công tử tức tốc lên đường, về nhà phụng dưỡng.”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Ta đứng c.h.ế.t lặng, chén trà trong tay suýt nữa trượt khỏi ngón tay.

 

Chuyện đến quá đột ngột.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta đón lấy bức thư hắn để lại, tay khẽ run.

 

Nét chữ ngoáy vội, xiêu vẹo —

đủ thấy người viết vội vàng đến mức nào.

 

Kỳ thi mùa xuân đã cận kề,

chỉ chưa đầy một tháng nữa,

chính là thời khắc then chốt hắn dốc lòng khổ học suốt mười năm trời.

 

Phụ thân lâm bệnh nặng…

 

Sao có thể trùng hợp đến thế?

 

Lại đúng ngay trước kỳ thi?

 

Ta siết chặt bức thư trong tay,

một cơn lạnh buốt từ gan bàn chân lan lên đến tận tim gan.

 

Chuyện này, tuyệt đối không thể chỉ là trùng hợp.

 

Ta có thể hình dung — một gia đình trong sạch,

khi nhận được một phong thư hỏa tốc có dấu niêm quan phủ,

báo tin phụ thân bệnh nặng,

sẽ hoang mang, rối loạn đến nhường nào.

 

Một người hiếu thuận như Lục Cảnh Minh,

sao có thể nghi ngờ tin tức ấy là giả?

 

Nhưng một khi bỏ lỡ kỳ thi này,

với hoàn cảnh của hắn,

muốn chờ kỳ sau — không biết đến năm nào, tháng nào.

 

Thủ đoạn thật độc ác.

 

Không dao, không máu.

Chỉ một chiêu nhẹ như gió,

đã trực tiếp chặt đứt con đường tiến thân của một kẻ sĩ nghèo.

 

Các cô thợ thêu trong tiệm ai cũng tiếc nuối thay ta,

Trương bà bà cũng thường thở dài:

 

“Đúng là đứa nhỏ tốt, đáng tiếc…”

 

Ta ngoài miệng thì nói không sao,

nhưng trong lòng — vết nứt vừa hé mở dưới ánh xuân,

lại một lần nữa bị khí lạnh vô hình đóng băng.

 

Ta có một linh cảm mãnh liệt: chuyện này không hề đơn giản.

 

Nỗi bất an như làn sương mù dày đặc, cứ vờn quanh lòng ta mãi chẳng tan.

 

Ngay lúc ta còn đang đau đáu về chuyện của Lục Cảnh Minh,

lại có một người khác bất ngờ bước vào cuộc đời ta.

 

Thiếu niên tướng quân — Phó Diễn.

 

Hắn đến tiệm thêu để đặt may một loạt cờ hiệu quân dụng cho lần xuất chinh.

 

Hắn không giống Lục Cảnh Minh ôn hòa như nước,

mà giống như một ngọn lửa, một mặt trời nhỏ — ấm áp rực rỡ, bừng bừng sức sống.

 

“Cô là Tống chưởng quầy à?

So với ta tưởng tượng còn xinh hơn gấp bội!”

 

Lần đầu gặp ta, hắn đã cười toe toét,

hàm răng trắng bóng dưới nắng như phát sáng.

 

Hắn si mê ta một cách công khai, thẳng thắn, không chút giấu giếm.

 

Hắn mặc áo giáp, oai phong bệ vệ bước vào tiệm thêu,

đặt cả một giỏ anh đào tươi rói lên bàn ta, lớn tiếng nói:

 

“Ta vừa cưỡi ngựa từ doanh trại Tây Sơn về, mang anh đào tặng nàng đấy!”

 

Hắn sẽ đứng trước cửa tiệm, múa thương một bài,

gây náo động cả phố, hàng xóm xung quanh vỗ tay reo hò.

 

Rồi quay sang nháy mắt với ta, đắc ý hỏi:

 

“Tống Chưởng quầy, ta oai phong không?”

 

Hắn kể chuyện trong quân doanh như đang diễn tuồng,

từng câu, từng chuyện thú vị, kể đến đâu, cười vang đến đấy.

 

Chỉ để thấy ta vui vẻ, nở nụ cười.

 

Sự theo đuổi của hắn — nhiệt liệt mà trực tiếp,

giống như mặt trời giữa mùa hè, khiến người ta không thể làm ngơ.

 

Các cô thợ trong tiệm trêu ghẹo, bảo vận đào hoa của ta tới rồi.

Vừa tiễn một nho sinh, đã tới một võ tướng.