Sương Rơi Trường Hà

Chương 6



Nàng không nhận trà, chỉ lặng lẽ nhìn ta, một lúc lâu sau mới dịu dàng mở lời:

 

“Tống cô nương, hôm nay ta tới đây — không phải tình cờ.”

 

Tim ta khẽ siết lại, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh.

 

“Hôn sự giữa ta và Tạ đại nhân, đã hủy bỏ.”

 

Nàng nói rất thản nhiên, tựa như đang nói chuyện ai đó chứ chẳng liên quan đến mình.

 

“Là ta tự mình đề nghị.”

 

Ta im lặng, chờ nàng nói tiếp.

 

“Tạ đại nhân là người quân tử, cũng là một vị tài thần…”

Giọng nàng nhẹ mà rõ ràng.

 

“Nhưng… hắn không phải một phu quân thích hợp — ít nhất là không thích hợp với ta.”

 

Nàng nhìn ta, ánh mắt thấu triệt như có thể nhìn thấu mọi vỏ bọc mà ta khoác lên mình.

 

“Tâm của hắn, không ở nơi ta.

Thậm chí… ngay cả chính hắn, cũng không biết lòng mình đặt ở đâu.”

 

Nàng khẽ mỉm cười, nụ cười ấy có vài phần thản nhiên, vài phần buông bỏ.

 

“Ta không muốn lấy một người trong lòng không có mình.

Lại càng không muốn gả cho một người ngay đến chính lòng mình cũng chẳng hiểu.

Thế nên, ta rút lui.”

 

Nàng ngừng lại, rồi giọng nói bỗng trở nên chân thành hơn:

 

“Tống cô nương, cô dũng cảm hơn ta.

Cô đã rời đi — là đúng.”

 

Ta đứng sững nhìn nàng.

 

Ta từng tưởng tượng vô số lần cảnh hai người chúng ta gặp lại.

Hoặc là gượng gạo chạm mặt, hoặc là lời qua tiếng lại, đối chọi gay gắt.

 

Nhưng chưa từng nghĩ, lại là một lần gặp gỡ… dịu dàng và đồng cảm đến thế.

 

Nàng không trách móc, không oán hận,

ngược lại còn khẳng định lựa chọn của ta.

 

“Hạnh phúc của một nữ tử,

xưa nay không nên ký thác vào sự tỉnh ngộ của người khác.”

 

Nàng đặt chiếc khăn tay xuống,

lấy từ tay áo ra một chiếc túi thơm nhỏ, đưa cho ta:

 

“Đây là tiền đặt cọc.

Ta muốn nhờ Tống chưởng quầy thêu cho ta một bức bình phong.

Thêu… ‘Biển rộng mặc cá lội, trời cao thỏa chim bay’.”

 

Ta đón lấy túi thơm nặng tay ấy, trong lòng trăm mối ngổn ngang.

 

“Đa tạ Ôn tiểu thư.”

Ta khẽ nói.

 

Nàng mỉm cười, xoay người rời đi.

 

*****

 

“À phải…”

 

Khi đến cửa, nàng bỗng quay đầu lại.

 

“Nói ra thì buồn cười thật.

Ta còn tìm được cô,

vậy mà hắn lại tìm khắp kinh thành cũng không thấy.”

 

“Hắn tìm cô — vất vả lắm đấy.”

 

Dứt lời, nàng liền rẽ vào ngõ nhỏ, khuất bóng.

 

Ta đứng yên, rất lâu không nhúc nhích.

 

Ánh nắng dịu dàng rọi lên người,

vậy mà câu “hắn tìm cô rất vất vả”,

lại khiến ta thấy lạnh đến buồn cười.

 

Vất vả?

 

Sớm biết thế này, cớ sao ban đầu nỡ vậy?

 

Ta cúi đầu, đổ bạc từ túi thơm ra bàn.

 

Bắt đầu cẩn thận phác thảo bản thêu cho bức bình phong “biển trời rộng mở”.

 

Thế giới của Tạ Hiến Lâm — không còn liên quan đến ta.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thế giới của ta — là từng đường kim mũi chỉ, từng hoa cỏ cành cây.

 

Là một khung trời bát ngát,

do chính tay ta tạo nên.

 

07

 

Tiệm thêu của ta bỗng chốc trở nên nổi tiếng.

 

Nguyên do là một bộ túi hương “Mười hai vị Hoa Thần theo tháng” mà ta thiết kế khi rảnh rỗi.

 

Tháng Giêng có mai, tháng Hai có hạnh, tháng Ba có đào…

Ta đem bốn mùa phong vật của Giang Nam,

dùng kỹ pháp tinh tế nhất của Tô tú, thêu tỉ mỉ lên từng mảnh đoạn lụa nhỏ.

 

Bên trong nhồi các loại hoa khô và hương liệu tương ứng.

 

Không ngờ, bộ túi hương này lại được một tiểu thư của phủ Thượng thư mua về.

Tại một buổi thưởng hoa, nàng đem ra khoe, lập tức nổi bật, vang danh một đêm.

 

Chẳng mấy chốc, giới tiểu thư khuê các trong kinh thành liền tranh nhau đặt mua.

 

Đơn hàng gửi tới dồn dập như tuyết rơi, một mình ta chẳng thể xoay sở kịp.

 

Ta bèn sang tay luôn căn tiệm kế bên,

đục tường thông gian, mở rộng mặt bằng,

lại từ thành Nam thuê thêm mấy cô thợ thêu tay nghề giỏi nhưng gia cảnh bần hàn.

 

Tiền công ta trả cho họ cao hơn các nơi khác,

chỉ có một yêu cầu duy nhất: phải dùng tâm mà làm.

 

Tiệm ngày một náo nhiệt, tiền bạc cũng như nước chảy,

không ngừng đổ vào hòm bạc của ta.

 

Chính vào lúc ấy, Lục Cảnh Minh xuất hiện.

 

Chiều hôm đó, hắn mặc một chiếc trường sam màu lam cũ, đã bạc phếch theo năm tháng,

bước vào tiệm thêu đang rộn ràng của ta.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Hắn mang theo khí chất thư sinh trong trẻo,

khác hẳn với mùi son phấn và hơi tiền vương vất quanh đây.

 

“Xin hỏi, chưởng quầy có ở đây không?”

 

Giọng hắn ấm áp, tựa gió xuân lướt qua cành liễu.

 

Ta ngẩng đầu lên từ sổ sách:

“Ta là chủ tiệm. Công tử muốn xem thứ gì?”

 

Hắn ngượng ngùng cười, lộ ra hàm răng trắng đều:

 

“Sinh thần mẫu thân sắp đến, nghe mấy vị nữ quyến trong phủ ca ngợi tiệm thêu này không ngớt,

tại hạ mạo muội tới, muốn đặt một chiếc mũ trán thêu chữ ‘Phúc Thọ Khang Ninh’ cho mẫu thân.”

 

Ta dẫn hắn xem mẫu, giải thích từng loại chỉ, từng tầng ý nghĩa thêu.

 

Hắn nghe rất chăm chú, thi thoảng còn đưa ra vài câu hỏi,

lời lẽ sắc sảo, hiển nhiên là người từng nghiên cứu qua.

 

Qua vài lần tiếp xúc, chúng ta dần trở nên thân quen.

 

Hắn là giám sinh của Quốc Tử Giám,

gia cảnh không dư dả,

nhưng học rộng tài cao, tính tình nhã nhặn, lễ độ.

 

Hắn thường lấy cớ đến lấy đồ thêu đặt cho mẫu thân,

hoặc nhờ chuyển giúp vài món đồ cho nữ quyến đồng môn,

ba ngày hai lượt lại lui tới tiệm ta.

 

Hắn chưa từng đến tay không.

 

Lúc là bánh hoa mai mới ra lò ở Tây thành,

lúc lại là một gói sơn tra đường vừa rang xong.

 

Hắn biết ta bận là sẽ quên ăn,

nên luôn chọn những món điểm tâm thanh đạm, dễ ăn mà bổ dưỡng.

 

“Tống Chưởng quầy, cô xem trời hôm nay,

có giống áng mây trên chiếc khăn cô thêu không?”

 

Hắn chỉ ra ngoài cửa sổ, nói vu vơ một câu,

ta nhìn theo hướng tay hắn — rồi lại bắt gặp ánh mắt lấp lánh ánh cười kia.

 

Lúc ấy, hắn cười rất tươi, nụ cười ấy thuần khiết, không chút che giấu.

 

Hắn từng cho ta xem thơ, xem tranh hắn vẽ.

 

Trong tranh là ta đang ngồi cạnh cửa sổ, cẩn thận xếp lại chỉ thêu.

Thơ viết:

“Vô tình lạc bước hồng mai hạng, kinh hoàng một bóng liễu yêu ai.”