Sương Rơi Trường Hà

Chương 9



Không biết đã chờ bao lâu.

Cho đến khi tiếng vó ngựa quen thuộc từ xa dần vọng lại—

dừng lại ngay nơi đầu ngõ.

 

Chiếc xe ngựa đen kia, ta không thể quen thuộc hơn.

 

Rèm xe khẽ vén lên,

một bàn tay thon dài, xương khớp rõ ràng lộ ra.

Tạ Hiến Lâm bước xuống từ cửa xe.

 

Hắn tựa hồ định đi thẳng vào phủ,

nhưng ngay lúc ánh mắt quét đến cuối hẻm,

động tác chợt khựng lại.

 

Dưới ánh trăng, ta lặng lẽ nhìn hắn.

Khuôn mặt mà ta từng khắc ghi trong tim suốt bao năm—

giờ đây, ta chỉ mong có thể quên sạch,

hiện rõ mồn một trước mắt.

 

Ta thấy con ngươi hắn co lại,

gương mặt trước nay luôn bình thản như nước,

lần đầu xuất hiện vết nứt.

 

Hắn không nói gì,

chỉ phất tay ra hiệu cho xa phu và tùy tùng lui xuống.

 

Rồi...

 

Hắn từng bước, từng bước, đi về phía ta.

 

Bóng dáng cao lớn hoàn toàn bao phủ lấy ta,

ép đến nỗi khiến người không thở nổi.

 

Ta không lùi.

Chỉ ngẩng đầu, đối diện ánh mắt hắn.

 

Ánh nhìn ấy không còn là sự lãnh đạm quen thuộc,

cũng chẳng phải sự chán ghét như trong đêm ở thư phòng.

 

Trong đó—

ẩn giấu một thứ ta nhìn không thấu:

một cơn điên dại bị dồn nén đến cực hạn, cùng nỗi thống khổ sâu thẳm.

 

Tựa như giông bão sắp ập về.

 

Ta mở lời trước.

Giọng lạnh nhạt vô cùng.

 

“Chuyện của Phó Diễn… là ngươi làm?”

 

Hắn không ngờ ta lại thẳng thắn đến thế.

Chỉ lặng lẽ nhìn ta, rất lâu sau, bỗng nhiên bật cười.

 

Trong tiếng cười ấy, là sự điên cuồng không thể kìm nén,

và thứ dục vọng chiếm hữu méo mó đến đáng sợ.

 

Hắn không chối.

 

“Là ta.”

 

“Lục Cảnh Minh thì sao?”

 

“Cũng là ta.”

 

Câu trả lời vốn đã nằm trong dự liệu,

nhưng khi thật sự nghe thấy,

tim ta vẫn chìm hẳn xuống đáy vực.

 

Ta cố ép mình đè nén cơn phẫn nộ và lạnh giá đang dâng lên trong lòng,

hỏi tiếp:

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

“Vì sao?”

“Tạ Hiến Lâm, vì sao ngươi phải làm vậy?

Họ vô tội!”

 

Hắn đột ngột tiến gần một bước.

Khoảng cách gần đến mức ta có thể ngửi thấy hương rượu nhè nhẹ lẫn trong hơi thở lạnh lẽo của hắn.

 

Hắn nhìn ta, giọng khàn khàn nặng nề.

Trong ánh mắt hỗn loạn sâu không thấy đáy kia—

vậy mà lại có cả một tia... van nài?

 

“Họ đều không tốt.”

“Tên thư sinh kia tay trói gà không chặt, không bảo vệ được nàng.”

“Tên võ phu ấy thì lỗ mãng hấp tấp, càng chẳng xứng với nàng.”

 

Hắn giơ tay lên, muốn chạm vào mặt ta,

nhưng đến giữa không trung lại dừng lại.

Đầu ngón tay run nhẹ.

 

“Lạc Lạc…”

Hắn khẽ gọi ta,

giọng đầy cố chấp, lại mang theo nỗi yếu mềm chưa từng có.

 

“Nhìn ta đi.

Nhìn biểu ca một chút, không được sao?”

 

Biểu ca.

Lại là hai chữ ấy.

 

Ta nghe, rồi… bật cười.

 

Tiếng cười vang lên giữa con hẻm yên tĩnh,

chói tai vô cùng, chát chúa vô cùng.

 

Ta cười đến run cả vai,

nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào,

chỉ là một mảnh hoang vu lạnh lẽo.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta ngẩng đầu, từng chữ từng chữ, rõ ràng không thể lầm:

 

“Tạ đại nhân.”

 

Ta nhìn thấy rất rõ—

chỉ vì ba chữ này, cả thân người hắn khẽ chấn động.

 

Ta nói tiếp:

 

“Ngươi và ta, đã không còn liên quan.”

“Việc của ta, ngươi không nên quản.”

“Ngươi… cũng nên biết điều một chút.”

 

Lời vừa dứt, cả con hẻm như rơi vào tĩnh lặng c.h.ế.t chóc.

 

Câu nói ấy—

như một lưỡi d.a.o bén ngọt, xé toạc hết lớp vỏ bọc cuối cùng của hắn.

 

Ánh mắt hắn, thứ duy nhất còn giữ chút thanh tỉnh,

vỡ vụn.

 

“Không liên quan?”

Hắn đột ngột siết chặt cổ tay ta.

Lực mạnh đến mức suýt bẻ gãy xương.

 

Ta nhíu mày vì đau,

nhưng kiên cường không rên một tiếng.

 

“Tống Sương Lạc! Ai nói với nàng những lời đó?!”

 

Lần đầu tiên, hắn mất khống chế trước mặt ta.

Giọng nói chất đầy phẫn nộ, như tiếng rống gầm ghìm nén bao năm.

 

Ta nhìn gương mặt vì giận dữ mà méo mó kia,

lòng không có lấy một tia sợ hãi.

 

Chỉ là—một sự yên lặng sau tất cả.

 

Tạ Hiến Lâm của phong nhã thanh minh thuở trước,

 

đã bị chính tay hắn,

giết c.h.ế.t rồi.

 

10

 

Sau khi bị ta dùng chính lời hắn từng nói để cự tuyệt,

sự cố chấp trong Tạ Hiến Lâm rốt cuộc cũng hoàn toàn bùng phát.

 

Hôm sau, ta như thường lệ mở cửa hiệu,

lại phát hiện cả con phố đã trở nên… hoàn toàn khác lạ.

 

Quán bánh bao đối diện, cửa hàng tạp hóa bên cạnh,

quán trà đầu hẻm… tất cả đều đóng cửa.

 

Cả con phố yên tĩnh đến đáng sợ.

 

Các thêu nương của ta, chẳng một ai đến.

 

Chỉ có đệ đệ của một cô thêu, lén lút chạy tới báo tin.

Hắn nói rằng—tối qua có một đám người tới nhà họ,

đưa ra một khoản bạc lớn,

bảo cả nhà phải rời khỏi kinh thành ngay lập tức, vĩnh viễn không được quay lại.

 

"Tỷ tỷ, họ nói… là đắc tội với quý nhân rồi…”

 

Đứa bé sợ đến mức nói năng lắp bắp.

 

Ta hiểu rồi.

 

Tạ Hiến Lâm…

hắn đã mua đứt cả con phố này.

 

Hắn dùng thứ hắn giỏi nhất—quyền thế và tiền tài—

xua đuổi tất cả hàng xóm quanh ta,

đuổi việc tất cả thêu nương,

đe dọa khiến khách khứa chẳng ai dám bước chân vào hiệu.

 

Ta đứng giữa gian tiệm trống rỗng, nhìn quanh đống hỗn độn.

Trong lòng không phải tuyệt vọng—

mà là một cơn ngoan cường bị dồn đến đường cùng.

 

Tạ Hiến Lâm, ngươi tưởng làm thế là có thể bẻ gãy ta sao?

 

Ngươi nghĩ ta sẽ khóc lóc chạy về, cầu xin ngươi hạ cố,

cầu xin ngươi chứa chấp ta?

 

Sau đó, cam tâm như một con chim hoàng yến,

bị nhốt trong chiếc lồng vàng do ngươi dùng quyền lực xây nên?

 

Ngươi đánh giá thấp Tống Sương Lạc này rồi.

 

Ta tìm đến từng nhà của các cô thêu.

Tự mình thanh toán hết tiền công, còn biếu thêm bạc.

 

Ta nói với họ:

 

“Không phải lỗi của các cô. Là ta liên lụy các cô.

Về nhà nghỉ ngơi đi.

Gió lặng rồi, nếu tiệm ta còn, cửa lúc nào cũng mở chờ các cô quay lại.”

 

Các cô gái bật khóc, nắm lấy tay ta không nỡ rời.

Ta mỉm cười, từng người từng người đẩy ra khỏi cửa,

rồi đóng lại cánh cửa hiệu phía sau lưng.

 

Ta không khuất phục.

 

Ta tự mình xếp lại toàn bộ đơn hàng,

ngày đêm không nghỉ, miệt mài thêu từng mũi kim, từng sợi chỉ.