Nhưng hắn không nhắc đến nữ nhân từ nhỏ đã chăm sóc mình, vì bảo vệ ta mà vùng lên phản kháng, vì để cứu hắn mà để lộ ma khí. Tạ Cửu Chi sẽ không nói, vì đó là một con ma mà ai cũng muốn tiêu diệt, còn ta là một kẻ phế vật hắn khinh thường.
"Nương, con sẽ không xin lỗi đâu. Nếu có một lần nữa thì con vẫn sẽ muốn g.i.ế.c hắn."
Ta nhìn hai người, một lớn một nhỏ có khuôn mặt y như đúc, bất giác bật cười: "Hai người không cần phải tự làm khổ mình nữa. Tạ Lan, ta nên về nhà rồi."
Tạ Cửu Chi nghe vậy thì nổi giận, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu, trong khi Tạ Lan đứng lặng người, toàn thân khẽ cứng lại, như muốn che giấu điều gì đó.
Khi ta xuyên không đến đây, hệ thống chỉ có một yêu cầu duy nhất đối với ta, đó là phải cứu rỗi phản diện tương lai sẽ hắc hóa thành ma. Vì vậy, ta đã nhanh hơn một bước, đem kẻ vốn chịu trăm ngàn cay đắng ở nhân gian như Tạ Lan đến gặp phụ thân, cầu xin người đích thân dạy dỗ hắn.
Ta lại cùng hắn lớn lên từng ngày, cho đến khi ta nhận ra mình thực sự thích hắn. Nhưng cho đến khi nữ chính của thế giới này xuất hiện, thiên linh căn trong người Tạ Lan vốn vẫn chưa bị tiêu hủy lại bị phát hiện.
Trước khi Tạ Lan bị tông môn hàng đầu của tu chân giới mang đi, ta lo sợ hắn sẽ lại yêu nữ chính, lại sẽ bước vào con đường phản nghịch sau này, cho nên đã dùng ân tình ép buộc hắn cưới ta. Tạ Lan trước khi hắc hóa là người cực kỳ có trách nhiệm và cổ hủ, ta mượn cớ này để cắt đứt tất cả khả năng giữa hắn và nữ chính.
Có lẽ là vì điều này, sau này khi Tạ Lan trở thành Kiếm Tôn, những người đó vừa ghen tị lại càng khinh thường ta hơn. Dù sao ta cũng chỉ là một phế linh căn ở một tông môn nhỏ, nếu không phải dùng thủ đoạn thì làm sao có thể xứng đôi với thiên chi kiêu tử như Tạ Lan.
Ta đã thay đổi vận mệnh nhập ma của Tạ Lan, khiến hắn trở thành bậc chính đạo chí tôn, được muôn người kính ngưỡng khắp tu chân giới. Hệ thống cũng bảo ta có thể trở về nhà rồi, nhưng không ngờ sau đó Tạ Cửu Chi lại ra đời. Ta nhìn sinh mệnh nhỏ bé mà gần như ta đã dùng cả mạng sống để đổi lấy, cuối cùng lại không nỡ rời đi.
Ta cứ nghĩ mình sẽ không hối hận, nhưng ta đã đánh giá thấp ảnh hưởng của nữ chính thế giới này. Dù là Tạ Lan hay Tạ Cửu Chi, cuối cùng cũng đều bị nàng hấp dẫn.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Chúng nhân đều cho rằng việc Tạ Lan nhốt ta vào Thiên Tuyết Sơn, giam cầm suốt ba năm, là để che chở và bảo vệ ta. Dù sao đó cũng chẳng phải hình phạt thực chất. Nhưng Thiên Tuyết Sơn vạn dặm băng phong, đêm trường cô tịch, đôi khi chìm trong những ngày đen ta không thấy ánh trời, trên núi không hề có sinh linh tồn tại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta sợ bóng ta, cũng sợ sự tĩnh lặng. A, mà trên người ta còn có hàn độc để lại khi chữa thương cho Tạ Lan trước kia. Đối với ta, Thiên Tuyết Sơn là sự tồn tại còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Tạ Lan biết điều đó.
Nhưng hắn vẫn phạt ta đủ ba năm, một giây cũng không giảm, ngay cả khi song thân qua đời, ta khẩn cầu tha thiết, hắn vẫn không cho ta xuống núi gặp mặt lần cuối.
“A Húc.” Tạ Lan giơ tay phủi tuyết trên tóc ta, thanh âm bình thản: “Ngươi phạm sai, phải tự gánh ta ở đây.”
Ta như phát điên, nhặt tất cả mọi thứ quanh mình ném về phía hắn. Hắn dùng kiếm khí bảo hộ, mặc ta ném đến khi m.á.u me đầm đìa. Cuối cùng, khi ta kiệt sức, Tạ Lan mới nhẹ nhàng ôm ta vào lòng.
Nhưng lời hắn thốt ra càng khiến ta tuyệt vọng: “Một năm nữa, ta sẽ đón ngươi về nhà.”
Ta bật cười lạnh: “Kiếm Tôn được tu chân giới ca tụng quả nhiên chí công vô tư.”
Đó là lần đầu tiên và duy nhất Tạ Lan đặt chân đến Thiên Tuyết Sơn, nhưng lại là khởi đầu cho nỗi hối hận vô bờ của ta.
May mắn thay, ta vẫn vượt qua.
Trước ngày được thả, hệ thống đã lâu không xuất hiện bất ngờ hiện lên: “Muốn trở về sao?”
“Ừm,” ta gật đầu, cười nhạt: “Nhưng ta còn việc chưa hoàn thành.”