Ta Ấm Ức Ngươi Càng Không Yên

Chương 3



Một ngày nọ, khi ta bị giam cầm, phái nhỏ nơi ta trú bị tà tu diệt môn. Song thân và sư huynh đệ đều thảm tử. Ngày đó, Tạ Lan đi cùng Kiều Thính Vân đến Kiếm Đảo lấy kiếm, nên không kịp quay về. Những điều này là hệ thống nói với ta, bởi vì Tạ Lan luôn giấu giếm. Hắn nghĩ ta muốn trở về môn phái cũ, nên chỉ lặng thinh.

Lát sau, hắn né ánh mắt ta, trầm giọng: “Ta đưa nàng về nhà.”

Ta im lặng, chỉ quay người gọi lại: “Thẩm Thiên Xuyên đã đi cùng ta rồi.”

Bước chân Tạ Lan khựng lại, còn Tạ Cửu Chi trợn mắt không thể tin. Ngay lúc đó, một bóng đen lao về phía ta.

Khác với dáng vẻ chán ghét trước kia, Thẩm Thiên Xuyên lập tức ôm chặt lấy ta, cố chấp đặt bàn tay đông cứng của ta vào cổ mình, giọng kiên định: “Người lạnh, để ta sưởi ấm cho người.”

Cảm nhận hơi ấm từ da thịt ẩm ướt của hắn khiến ta ngẩn ra, sau đó ngay lập tức hiểu rằng trước đó hắn đang làm gì.

Ta bất giác mỉm cười.

Đúng lúc ấy, Tạ Lan nhận ra sắc mặt tái nhợt của ta. Hắn lấy từ nhẫn trữ vật ra áo choàng, không chút khách khí phủ lên người ta và Thẩm Thiên Xuyên.

Ta cười, nhàn nhạt nói: “Kiếm Tôn đại nhân, chắc không phiền khi ta đưa con trai về nhà chứ?”

Thẩm Thiên Xuyên là đứa trẻ ta nhặt được vào năm thứ hai bị giam. Ta không rõ vì sao hắn phá được lớp phong ấn của Tạ Lan mà xuất hiện trong Thiên Tuyết Sơn, nhưng cũng vì vậy mà hắn bị thương nặng.

Ta thực sự có chút không đành lòng, lại thêm phần cô quạnh, cho nên giữ hắn lại. Từ đó, hắn quấn lấy ta không rời, cứ như chim non theo mẹ.

“Được rồi. Xem như ngươi hiếu thuận, biết sưởi ấm, ta nhận ngươi làm con.”

Trước đứa nhỏ này, Tạ Lan không nói gì thêm. Chỉ có Tạ Cửu Chi nhìn Thẩm Thiên Xuyên với ánh mắt địch ý. Ta không bận tâm, dù sao hắn sẽ càng ngày càng gần gũi Kiều Thính Vân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Còn ta, người mẫu thân vô dụng này, hắn đã sớm không cần nữa rồi.

Không ngờ chỉ rời đi một chút, hai đứa nhỏ đã đánh nhau. Lúc ta vội vàng trở về định ngăn cản thì sững sờ thấy Thẩm Thiên Xuyên đè Tạ Cửu Chi ra đánh.

Nhưng ta không ngờ chỉ ra ngoài một lúc, hai đứa nhỏ lại đánh nhau. Tiếng động trong sân lớn đến mức đáng sợ. Ta vội vàng trở về, lo lắng Thẩm Thiên Xuyên sẽ bị thiệt.

"Tạ Cửu Chi, không được…"

Lời còn chưa nói hết đã nghẹn lại trong cổ họng. Ta ngây ngốc nhìn, Thẩm Thiên Xuyên đang đè Tạ Cửu Chi đánh.

Câu "bắt nạt người khác", cuối cùng ta vẫn phải nuốt xuống.

Tạ Cửu Chi khi nhìn thấy ta, mắt đột nhiên đỏ lên, nhưng rất nhanh quay mặt đi, hừ lạnh một tiếng.

Trong tay hắn vẫn siết chặt một vật không buông: "Tên trộm này! Trả đồ của ta lại đây!"

Thẩm Thiên Xuyên nhe răng với Tạ Cửu Chi, lại giơ nắm đ.ấ.m lên dọa hắn.

Tạ Cửu Chi theo phản xạ rụt đầu lại, vẫn cứng miệng: "Ngươi chính là kẻ đã trộm đồ của ta!"

Ta mới để ý ta, vật mà hai người đang tranh giành, là một bức tượng gỗ quen thuộc. Trong Thiên Tuyết Sơn không có gì cả, cho nên ta đành phải nhặt chút gỗ, khắc một bức tượng thỏ gỗ, tặng Thẩm Thiên Xuyên làm quà sinh nhật.

Còn bây giờ, trên bức tượng gỗ lại có thêm vài vết xước mới. Ngày thường đứa nhỏ rất trân trọng bức tượng gỗ, không trách lại tức giận như vậy.

Ta yên lặng đi ta, lấy bức tượng gỗ trong tay. Tạ Cửu Chi nhân cơ hội hung hăng đẩy Thẩm Thiên Xuyên ra.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Hắn quen thuộc cảm thấy ta sẽ giúp hắn, cho nên thần sắc liền trở nên đắc ý: "Ngươi cái tên trộm nhỏ này! Chờ lát nữa ta sẽ để phụ thân ta đem ngươi..."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com