Lúc mới vào, ta thấy rõ ràng Tạ Cửu Chi nắm lấy đồ gỗ không buông, nhưng hắn lại không dám làm hại người khác, trên mặt còn bị sưng tím một mảng. Về phần Thẩm Thính Xuyên bị đánh nặng nhẹ thế nào, trong lòng ta tự biết rõ.
Dù sao đây cũng còn là địa bàn của người ta, nhất thời cúi mình cũng chẳng sao.
Nhưng ta không ngờ ta, khi lời này vừa thốt ra, thân thể Tạ Cửu Chi bỗng cứng đờ. Sau đó, hắn mở to hai mắt như không thể tin nổi mà nhìn ta, hốc mắt hắn trong nháy mắt đỏ lên.
Tạ Lan vốn luôn điềm tĩnh, không biểu lộ cảm xúc, nhưng lần này lại lên tiếng, từng chữ từng chữ mang theo sự giận dữ bị kiềm chế: “Thẩm Húc, ngươi rốt cuộc là đang vì ai mà lại đi xin lỗi ta?”
Tạ Lan thực ra rất hiếm khi tức giận với ta, đặc biệt là kể từ khi trở thành Kiếm Tôn, cảm xúc của hắn luôn rất nhạt nhòa. Chỉ khi nhìn thấy Kiều Thính Vân, cảm xúc của hắn mới có chút d.a.o động, còn với những chuyện khác thì ta cũng không hiểu nổi.
Ta chỉ biết rằng từ khi Kiều Thính Vân xuất hiện trở lại, sự chú ý của Tạ Lan dường như luôn dành cho nàng. Bọn họ cùng nhau trừ yêu diệt ma, cùng nhau tìm kiếm bảo vật thiên linh. Còn ta, dù mang danh phu nhân Kiếm Tôn, cũng chỉ đứng bên lề, không cách nào chen vào thế giới của họ.
Ta đã từng cố gắng ngăn cản.
Lúc đó, Kiều Thính Vân ngay lập tức né tránh, nàng trước mặt mọi người nói rằng ta quá xúc động, khiến ta hiểu lầm sư đệ Tạ. Ngày hôm ấy, Kiều Thính Vân một mình đi ngăn chặn yêu thú xâm lấn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tuy đánh đuổi được yêu thú, nhưng nàng cũng phải trải qua một kiếp nạn, suýt chút nữa mất mạng. Tạ Lan đích thân đưa Kiều Thính Vân bị thương nặng trở về.
Ta vội vàng giải thích với Tạ Lan, nhưng hắn chỉ khẽ vuốt đầu ta, nói một tiếng: “Ta biết rồi.”
Sau đó, hắn quay người đi chữa thương cho Kiều Thính Vân. Ta bị chặn ngoài cửa, không thể bước vào.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Từ đó, tiếng xấu về ta như rằng ta hay ghen tuông được lan truyền khắp nơi. Nhiều người ái mộ Phiêu Miểu Tiên Tử, vì chuyện này mà oán hận ta. Sau đó, mọi thứ vẫn như cũ, Tạ Lan tiếp tục cùng Kiều Thính Vân trừ yêu diệt ma, tìm kiếm bảo vật.
Dường như không có gì thay đổi, chỉ là thái độ của Tạ Lan đối với ta ngày càng lạnh nhạt hơn, đặc biệt là khi có mặt Kiều Thính Vân. Vì vậy, lúc này khi thấy hắn hiếm khi giận dữ như vậy, ta lại cảm thấy hơi lạ.
Nhưng tất cả cũng chỉ có vậy thôi.
“A Chi là cốt nhục của ngươi.” Tạ Lan nắm lấy cánh tay ta, khí lực ôn hòa chữa lành vết thương trên cánh tay ta, nhưng lực đạo lại dần siết chặt, nhìn chằm chằm vào ta: “Ngươi bây giờ là vì người khác, lại đang tạ ta với phu quân và cốt nhục của ngươi sao?”
“Nàng không phải mẫu thân của ta!” Tạ Cửu Chi đột nhiên kêu lên, cả người run rẩy, ngay cả đau đớn cũng không để ý, thanh âm lẫn tiếng nghẹn ngào: “Mẫu thân sẽ không đối xử với ta như vậy! Nàng… nàng trước đây vẫn luôn giúp ta, nàng tuyệt đối không phải mẫu thân của ta!”