Ta nhìn về phía Tạ Lan mỉm cười, thanh âm lãnh đạm: “Hắn cũng đã nói rồi, ta không phải là ta, không thể cưỡng ép hài tử nhận ta làm mẫu thân được.”
Ngay lúc này, Thẩm Thiên Xuyên luôn yên lặng bất ngờ mở miệng gọi ta một tiếng: “Mẫu thân!”.
Rõ ràng từng chữ từng lời.
Hắn nắm lấy ta, bàn tay khác lại xiết chặt, vô cùng cố chấp: “Mẫu thân! Mẫu thân của ta!”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Thiên Xuyên gọi ta như vậy. Tuy rằng ta nhận hắn làm nghĩa tử, nhưng hắn từ trước đến giờ vẫn chưa gọi ta là mẫu thân. Dù ta uy h.i.ế.p hay dụ dỗ, cũng chỉ nhận được một tiếng lấp lửng.
Ta có chút kinh ngạc, rồi lập tức mỉm cười đáp lại một tiếng “Ừ.”
Nghĩa tử ngoan ngoãn, Thẩm Thiên Xuyên ngẩng đầu nhìn ta, cười ngây ngô.
Trên người Tạ Lan, khí tức dường như đông lạnh.
Tạ Cửu Chi mạnh mẽ lau nước mắt, ánh mắt phẫn nộ nhìn ta: “Dù sao ngươi cũng không phải mẫu thân của ta! Ngươi không cần ta, vậy ta cũng không cần ngươi!”
Dứt lời, hắn liền chạy ra ngoài.
Lần này, Tạ Lan không ngăn cản hắn, chỉ cúi đầu nhìn Thẩm Thiên Xuyên, nói với ta, thanh âm dịu dàng: “Nếu ngươi yêu thích hắn như vậy, ngày khác ta sẽ tuyên bố với toàn thể tu chân giới, dưỡng dục hài tử này dưới danh nghĩa của ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng Tạ Lan dường như không nghe thấy, tự mình tiếp tục: “A Chi cũng là cốt nhục của ngươi. Hắn chỉ là có chút xa lạ với ngươi mà thôi. Hiện tại hắn đã có thể tự chăm sóc bản thân. Ta sẽ để hắn dọn về viện. Ta cũng...”
Hắn dừng lại, rồi nói tiếp: “Nếu ngươi không muốn trở về, từ nay ta sẽ rời khỏi Kiếm Phong. Chúng ta, một nhà phải đoàn tụ.”
Tạ Lan xưa nay là người nói được làm được. Nụ cười trên mặt ta hoàn toàn biến mất.
Đúng lúc này, hệ thống trầm mặc bấy lâu bất ngờ lên tiếng: “Tạ Lan hình như đã biết ngươi đến từ dị thế.”
Lời của hệ thống khiến ta thoáng kinh ngạc, nhưng rồi cũng chẳng bận tâm. Tạ Lan biết hay không, cũng chẳng ảnh hưởng đến những gì ta nên làm.
Những ngày sau đó, đồ vật của Tạ Lan hoặc Tạ Cửu Chi liên tục được đưa vào tiểu viện nơi ta ở. Tiểu viện vốn không lớn, nên Tạ Lan quyết định mở rộng thêm một gian phòng ở bên cạnh.
Việc này là bắt buộc.
Ta quả thực không cảm thấy gì, nhưng Thẩm Thiên Xuyên lại giận dỗi, mỗi lần đồ vật đưa đến là một lần hắn ném hết ra ngoài. Ta thấy buồn cười, liền thẳng thắn, chờ thân thể khá hơn một chút, dẫn Thẩm Thiên Xuyên rời khỏi tiểu viện.
Trên đường, không tránh khỏi gặp người của Kiếm Tông. Nếu nói Tạ Lan là thiên đạo của Kiếm Tông, thì ta chính là ô nhục của thiên đạo này. Trước ánh mắt khinh bỉ và mong chờ trò cười của bọn họ, ta đã sớm quen.
Thẩm Thiên Xuyên giống như một con sói con, nhặt đá ven đường ném về phía bọn họ, trợn mắt hung dữ.
Những kẻ kia tức giận bước ta, ta cười nhạt: “Đạo hữu, đối với một hài tử, hà tất phải tức giận? Nếu quả thực nổi giận, ta thay hắn hướng đạo hữu tạ lỗi là được.”
Danh phận nương tử của Tạ Lan quả thực hữu dụng, chí ít không ai dám gây phiền toái cho ta và Thẩm Thiên Xuyên.
Vì vậy, ta dẫn Thẩm Thiên Xuyên an toàn đến một thung lũng. Sau lưng, còn có một cái đuôi nhỏ, ta biết đó là Tạ Cửu Chi. Hôm đó, Tạ Lan nói để Tạ Cửu Chi dọn về viện, nhưng Tạ Cửu Chi vốn xưa nay nghe lời Tạ Lan, lần đầu cứng đầu đến trốn ở nơi Kiều Thính Vân bảo bọc, không chịu rời đi.
Có Kiều Thính Vân che chở, Tạ Lan quả thực không thể bắt hắn về. Nhưng ta biết, mỗi ngày Tạ Cửu Chi đều ta ngoài viện, lén nhìn ta. Ta cũng biết hắn đang cố gắng làm gì, muốn từ những thói quen của ta mà xác nhận, rốt cuộc ta có phải mẫu thân của hắn hay không.
Có lẽ, vì ta không đủ khả năng tự dạy dỗ Tạ Cửu Chi, lại thêm thân thể suy yếu trong một khoảng thời gian, Tạ Lan quyết định mang Tạ Cửu Chi bên mình. Sau đó, lại giao hắn cho Kiều Thính Vân dạy dỗ. Khi ta biết được việc này, đã là quá muộn.