Thấy cháu gái trở về, bà vui vẻ trò chuyện đôi lời nhưng Tần Vũ Niết không nán lại lâu. Nàng cất lời:
"Bà ơi, cháu còn phải đi một chuyến đến Diêm Vương Điện để thanh toán tiền mua suất đầu thai. Mai cháu sẽ đến thăm bà lần nữa nhé."
Nghe vậy, lão nhân tròn mắt kinh ngạc, giọng đầy lo lắng:
"Cháu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Tuyệt đối không được làm chuyện gì sai trái, nhớ chưa?"
Một trăm vạn Minh tệ há phải số tiền nhỏ nhoi? Làm sao mà chỉ nhờ bán cơm hộp lại có thể kiếm được nhanh chóng đến thế?
Tần Vũ Niết vội vàng xua tay, giải thích:
"Bà yên lòng, cháu không làm gì trái luật cả. Cháu mới mở thêm một hạng mục dịch vụ mới, mà hạng mục này mang lại lợi nhuận không nhỏ. Hơn nữa, mọi thứ đều được Diêm Vương gia phê chuẩn, hoàn toàn hợp pháp, chẳng có gì đáng để lo lắng đâu."
Bà nội nghe xong, thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn cẩn thận dặn dò:
"Thế thì tốt. Gia tộc chúng ta tuy chỉ là thường dân, nhưng tuyệt đối không được làm những việc đi ngược lại luân thường đạo lý, cháu khắc cốt ghi tâm chưa?"
Tần Vũ Niết gật đầu chắc nịch:
"Cháu đã rõ, bà cứ yên tâm."
Lão nhân ngẫm nghĩ một hồi, rồi nói thêm:
"Nhưng này, nếu cháu đã kiếm được số tiền lớn như thế, sao không giữ lại mua suất đầu thai cho chính mình? Đừng lãng phí bạc vào việc mua cho bà. Bà cũng đã tuổi cao rồi, cần gì tiêu tốn như vậy, quả thật là phí phạm."
Lời lão nhân nói ra đầy chân thành, nhưng Tần Vũ Niết chỉ im lặng, đôi mắt phảng phất chút cảm xúc khó tả. Bà đâu hay biết, trong lòng nàng, gia đình mới là thứ đáng giá vạn kim, hơn cả những con số khổng lồ kia.
Tần Vũ Niết khẽ bật cười, ánh mắt lấp lánh sự tinh nghịch:
"Bà cứ yên lòng đi, cháu vẫn còn dư dả tiền bạc. Mua được suất đầu thai cho cả bà và cháu ta ấy chứ."
Lão nhân nghe vậy, kinh ngạc đến mức tròn xoe hai mắt, không ngờ cháu gái mình lại có tài kiếm tiền xuất chúng đến vậy. Một khoản tiền khổng lồ như thế mà nàng nói ra nhẹ tựa lông hồng. Cuối cùng, bà cũng chẳng nói thêm gì, chỉ khẽ gật đầu.
Rời khỏi nơi ở của bà nội, Tần Vũ Niết đi thẳng đến Diêm Vương Điện. Mấy tên quỷ sai gác cổng vừa thấy bóng dáng nàng đã lập tức tránh đường cho vào, không dám mảy may ngăn cản.
Bước chân vừa qua khỏi cửa chính, Tần Vũ Niết đã nghe thấy một trận cãi vã nảy lửa. Nhìn về phía âm thanh, nàng thấy một nữ nhân với nhan sắc kiều diễm tuyệt trần, khí thế bức người đang lớn tiếng chất vấn Thôi Phán Quan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Ta vất vả lắm mới hầm được một nồi canh, bọn họ uống xong liền chạy tới cáo trạng với Diêm Vương là cớ làm sao?" Giọng nữ nhân đầy vẻ phẫn nộ.
Thôi Phán Quan khổ sở giải thích, giọng điệu hạ thấp như đang dỗ dành:
"Nhưng mà Mạnh Bà nương nương, nàng cứ bắt mấy tên quỷ sai kia làm vật thử canh mãi thế e rằng không ổn. Bọn họ thường xuyên đến chỗ ta than vãn đấy."
"Ta không tự mình nếm thử thì làm sao có thể nấu ra được canh ngon?! Các người không ở vị trí của ta thì làm sao hiểu được nỗi khổ này. Ngươi có biết để hầm ra được một nồi canh Mạnh Bà đậm đà, ta phải trải qua biết bao nhiêu công đoạn không? Từ chọn lựa nguyên liệu đến hầm nấu, cả quá trình mất hàng nghìn bước đấy."
Nói đoạn, Mạnh Bà chống nạnh, đôi mắt quắc lên vẻ dữ tợn:
"Đừng tưởng ta không hay biết, mấy tên quỷ sai kia còn dám bàn tán sau lưng rằng canh của ta không ngon. Nếu giỏi, hãy bảo bọn chúng tự hầm thử xem, chưa chắc đã làm ra được vị ngon như ta đâu."
Tần Vũ Niết đứng ngoài nghe mà vừa buồn cười vừa kinh ngạc. Trong lòng nàng thầm nghĩ: Hóa ra vị này chính là Mạnh Bà trong truyền thuyết. Cớ sao nghe đồn bà ấy già nua, dung mạo xấu xí lắm cơ mà? Thực tế lại mỹ lệ đến nhường này?
Nàng không khỏi hoài nghi: Phải chăng ở Địa Phủ này, nhan sắc cũng được xếp vào một tiêu chí tuyển chọn? Diêm Vương, quỷ sai, ai nấy đều phong tư bất phàm, đẹp như họa. À mà, nàng khẽ liếc qua Thôi Phán Quan đang đứng cạnh Mạnh Bà. Ừ thì, vẫn có ngoại lệ...
Đúng lúc Thôi Phán Quan đang loay hoay không biết làm cách nào để làm dịu cơn thịnh nộ của Mạnh Bà, ánh mắt hắn bỗng sáng rực khi nhìn thấy Tần Vũ Niết từ xa. Hắn lập tức gọi lớn, giọng đầy hân hoan:
"Bà chủ Tần, nàng đã đến rồi sao?"
Hắn vội vã bước nhanh về phía Tần Vũ Niết, vẻ mặt rạng rỡ như bắt được cứu tinh:
"Lại mang mỹ thực cho Diêm Vương gia rồi sao?"
Ánh mắt hắn quét khắp người nàng nhưng kỳ lạ thay, lại không thấy hộp cơm nào.
Ở bên này, Mạnh Bà nheo mắt nhìn theo. Nàng thấy Thôi Phán Quan đột nhiên trở nên sốt sắng khi tiến tới một thiếu nữ xa lạ, liền không khỏi chú ý. Khi nhìn kỹ, Mạnh Bà mới nhận ra đó là một tiểu cô nương người sống, không phải quỷ hồn như thường thấy.
Bất chợt, một ý niệm chợt lóe lên trong đầu Mạnh Bà. Lúc trước, mấy tên quỷ sai từng than thở với nàng sau khi uống canh Mạnh Bà, họ bảo nàng nên học hỏi từ một người tên Tần cô nương, chuyên bán cơm hộp ở Địa Phủ. Chẳng lẽ... chính là nàng ta?
Gà Mái Leo Núi
Mạnh Bà không giấu nổi sự hiếu kỳ, ánh mắt dò xét Tần Vũ Niết từ đầu đến chân.
Nữ tử trẻ tuổi này da thịt trắng ngần, dung mạo thanh tú, dáng vẻ tươi tắn khả ái, đúng kiểu thiếu nữ ngây thơ khiến người ta muốn cưng chiều. Nhìn thì chẳng thấy chút đáng ngại nào. Nhưng... một người sống lại có thể làm ăn lớn, cung cấp thức ăn cho cả âm ty địa phủ?
Trầm ngâm đến đây, Mạnh Bà bật cười lạnh một tiếng, thầm nhủ: Quả nhiên, nhìn người không thể chỉ xem dung mạo bên ngoài.