Ta Bán Cơm Hộp Ở Địa Phủ

Chương 129: Đây là tán tụng hay đang đào huyệt chôn ta đây?



Tần Vũ Niết ban đầu chỉ đứng từ xa nghe lỏm câu chuyện, bước tới cũng ngại, mà muốn rời đi cũng chẳng tiện. Nào ngờ Thôi Phán Quan lại bất ngờ gọi thẳng tên mình.

Nàng thậm chí cảm nhận rõ ánh mắt bén nhọn của Mạnh Bà dừng lại trên người. Không còn cách nào khác, nàng chỉ có thể nở một nụ cười nhẹ, bước tới, lễ phép nói:

"À... ta tới nộp phí đầu thai cho tổ mẫu. Thôi Phán Quan có biết phải thực hiện chi trả tại nơi nào không?"

Ánh mắt Thôi Phán Quan khẽ lóe lên, trả lời ngay:

"Cô tìm Diêm Vương gia đi, giao trực tiếp cho ngài ấy là xong."

Tần Vũ Niết gật đầu cảm ơn, lễ phép đáp:

"Vậy ta xin phép đi tìm Diêm Vương gia trước, các vị cứ tự nhiên đàm đạo."

Nói xong, nàng quay sang gật đầu chào Mạnh Bà, định nhanh chân rời đi.

Nhưng Thôi Phán Quan lại chen ngang một câu:

"Ta sẽ đưa cô đi. Lúc này Diêm Vương gia không ở Thiên Thính Điện."

Câu nói vừa dứt, Mạnh Bà bật cười khinh miệt, giọng điệu không hề khách khí:

"Thôi Phán Quan, ngươi sốt ruột đến thế làm gì? Nếu đã vậy, chi bằng dẫn cả ta đi diện kiến Diêm Vương gia luôn đi?"

Thôi Phán Quan nghẹn lời, chỉ biết cười khổ:

"Mạnh Bà, cô dây dưa ta thế này cũng vô ích thôi. Chuyện chẳng phải đã rành rành rồi sao? Cô chỉ cần không nhờ mấy quỷ sai kia giúp uống canh thay, thì còn ai dám phàn nàn? Mà cho dù cô có tìm Diêm Vương gia, chuyện này cũng không giải quyết được."

Mạnh Bà bực tức cãi lại:

"Vậy ta phải làm thế nào? Không chỉnh sửa công thức canh thì các ngươi chê khó nuốt. Mà chỉnh sửa rồi, lại không có nổi một dụng cụ đàng hoàng để nấu. Ta biết phải làm sao đây!"

Câu "khó nuốt" vô tình khiến ánh mắt của Thôi Phán Quan sáng lên. Hắn đột nhiên nhìn chằm chằm vào Tần Vũ Niết, khiến nàng lạnh cả sống lưng.

Tần Vũ Niết cảm giác có gì đó không ổn, đang định mở miệng tìm cớ rút lui thì Thôi Phán Quan đã reo lên đầy phấn khích:

"Rất đơn giản... Cực kỳ đơn giản!"

Cả Mạnh Bà và Tần Vũ Niết đều ngẩn người vì sự đột ngột của hắn.

Thôi Phán Quan càng nói càng hăng:

"Cô không phải đang đau đầu vì Canh Mạnh Bà khó uống sao? Đây! Tần cô nương ở ngay đây chính là giải pháp của cô. Đồ ăn cô Tần làm là đệ nhất, ngay cả Diêm Vương gia cũng phải say mê. Cô muốn chỉnh sửa công thức canh Mạnh Bà đúng không? Vậy thì nhờ Tần cô nương giúp một tay đi. Tài nấu nướng của cô Tần siêu quần thế, một bát canh chẳng phải chỉ là chuyện nhỏ sao?"

Mạnh Bà, đang trong cơn tức, bị câu nói này làm sững người.

Còn Tần Vũ Niết thì c.h.ế.t sững. Chuyện này... lại là chuyện gì nữa đây?

Tần Vũ Niết: "..."

Đây là hại người trắng trợn!!!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mạnh Bà quay ánh mắt bén nhọn về phía nàng. Nhưng lần này, ánh mắt đó không chỉ còn là sự dò xét đơn thuần, mà đã pha lẫn thêm sự nghi hoặc và đ.á.n.h giá thâm sâu. Mạnh Bà hỏi, giọng nửa tin nửa ngờ:

"Cô gái này là người sống?"

"Đúng vậy." Thôi Phán Quan gật đầu lia lịa, ánh mắt tràn đầy tự hào. "Nhưng cô phải biết, tay nghề của cô ấy thì khỏi bàn rồi."

Tần Vũ Niết vội vã xua tay, cười xấu hổ:

"Không có, Thôi Phán Quan chỉ quá khen thôi..."

Thôi Phán Quan nhướn mày, quả quyết:

"Quá khen gì chứ? Chẳng phải mỗi ngày Diêm Vương gia đều đích thân hạ lệnh cô nấu cơm mang đến sao?"

Tần Vũ Niết cố nặn ra một nụ cười cứng ngắc, căng thẳng gật đầu:

"Đúng... nhưng chuyện đó là vì..."

Chỉ là vì ta... lỡ tay chạm phải cơ bụng của Diêm Vương gia rồi bị ngài ấy yêu cầu bù đắp.

Chưa kịp giải thích, Thôi Phán Quan lại tung tiếp quả bom:

"Còn nữa, cái quầy Tiểu Than Xa của cô chẳng phải ngày nào cũng chật ních quỷ hồn xếp hàng mua cơm hộp sao? Ngày nào cũng bán sạch sành sanh, không sót lại miếng nào."

Tần Vũ Niết yếu ớt đáp:

"Đúng là vậy... nhưng mà..."

Đó là vì ta chỉ làm mỗi ngày có vài phần, mà Địa Phủ lại chẳng ai biết nấu đồ ăn tử tế.

Mạnh Bà càng nghe, đôi mắt đẹp càng sáng bừng, như tìm thấy vàng giữa hoang mạc. Bà háo hức hỏi tiếp:

"Cô ấy thật sự giỏi như thế? Nấu cơm ngon đến vậy sao?"

Thôi Phán Quan đắc ý hẳn lên, giọng đầy tự hào:

"Không chỉ ngon, mà phải nói là mỹ vị tuyệt phẩm. Cô có hay biết vì sao quán cơm của cô Tần lại được đặt sát bên Cầu Nại Hà không? Bởi tay nghề nàng đã đạt đến mức siêu phàm thoát tục, đến nỗi Diêm Vương gia phải đặc cách ban lệnh cho cô Tần mở quán ngay trong Địa Phủ! Không chỉ có quỷ hồn tầm thường, mà ngay cả Hắc Bạch Vô Thường Tạ Phạm, cùng với Đông Nhạc Đại Đế cũng đều là khách quen của cô Tần đấy! Ta nói thật, Mạnh Bà cô nhất định phải nếm thử một lần. Thưởng thức một lần, bảo đảm nhớ mãi không quên!"

Gà Mái Leo Núi

Mạnh Bà há hốc mồm, ánh mắt ngập tràn mong đợi.

Thôi Phán Quan tiếp tục thao thao bất tuyệt, như thể chính mình là đại diện thương hiệu cho Tần Vũ Niết:

"Hơn nữa, gần đây Tần cô nương còn bắt tay với Địa Phủ triển khai một dịch vụ hoàn toàn mới, thậm chí đã xuất bản tờ báo đầu tiên của cõi âm! Tuy chưa đến mức quỷ hồn nào cũng biết, nhưng ít nhất cũng có một nửa đám quỷ nghe qua rồi!"

Tần Vũ Niết: "..."

Đây là đang tuyên truyền hay đang đào hố để chôn ta vậy???

Tần Vũ Niết đứng bên cạnh, da đầu như tê dại, nụ cười xấu hổ trên mặt đã gần như vỡ vụn.