Rõ ràng nàng chỉ định ghé qua để nộp chút phí chuyển kiếp, vậy mà lại bị cuốn vào sự vụ kỳ quái này.
Thôi Phán Quan, tựa hồ cũng biết hắn vừa làm một việc không mấy tử tế, chỉ biết gãi gãi mũi lúng túng. Hắn vốn không có ý muốn làm khó Tần Vũ Niết, chỉ là gần đây những quỷ sai trấn giữ bên cầu Nại Hà ai nấy đều bị Mạnh Bà "hành hạ" đến mức kinh hãi, quỷ hồn đều tìm hắn kể khổ.
Ngay cả hắn và hai vị Đầu Trâu Mặt Ngựa cũng không thoát khỏi kiếp nạn.
Còn Tạ Tất An và Phạm Vô Cữu thì may mắn hơn, nhờ công việc câu hồn bận rộn mà ít phải đối mặt với vị "Đại Tỷ Mạnh Bà" này.
Nhớ đến vị "Mạnh tỷ" kia và thứ "thần canh tai họa," Thôi Phán Quan không nhịn được rùng mình. Hắn hắng giọng, cố nói như bào chữa:
"Khụ... Việc hôm nay, coi như ta sai. Nhưng ngươi phải hiểu, món canh kia... ngươi chưa thử qua thì chưa biết đâu. Đám quỷ sai trực cầu Nại Hà đều sợ Mạnh Bà đến c.h.ế.t khiếp, thậm chí còn xin đổi việc. Lần này nếu ngươi giúp cải thiện được nó, ta sẽ xin Diêm Vương gia ban thưởng công huân cho ngươi."
Hắn tiếp lời, vẻ mặt đầy nghiêm túc:
"Nếu chuyện này thành công, ngươi sẽ trở thành ân nhân cứu thế của cả Địa Phủ. Không chỉ các quỷ sai, mà ngay cả lũ quỷ lang thang cũng sẽ cảm tạ ngươi không ngớt."
Tần Vũ Niết tò mò, đôi mắt sáng lên:
"Thật sự khủng khiếp đến vậy sao? Chỉ là uống một chén canh thôi mà."
Nghe vậy, Thôi Phán Quan đột nhiên rơi vào im lặng. Khuôn mặt hắn vặn vẹo, biểu cảm như người vừa nhớ lại ác mộng kinh hoàng nào đó. Hắn nuốt nước bọt, giọng trầm trầm như cảnh báo:
"Nếu đêm nay Mạnh Bà thật sự mang chiếc vạc lớn của người đến nhà nàng... khi dùng, nhớ chỉ nhấp môi một chút thôi."
Tần Vũ Niết nghe mà rùng mình kinh hãi, trong lòng thầm nghĩ: Vạc lớn, canh tệ... Lẽ nào uy lực ấy đáng sợ đến mức Thôi Phán Quan chỉ cần nghĩ đến cũng phải biến sắc?
Thôi Phán Quan nhìn biểu cảm kinh ngạc của Tần Vũ Niết, chỉ nhếch môi lắc đầu, ánh mắt đầy sự cảm thông:
"Tin ta đi, nàng sẽ chẳng bao giờ muốn tường tận vì sao hoa bỉ ngạn lại nhuộm sắc đỏ đến như vậy đâu..."
Nàng kinh ngạc, linh cảm bất an lan tràn khắp tim. Thứ "khoai nóng phỏng tay" này dường như đã vượt quá khả năng gánh vác của nàng.
Thôi Phán Quan vỗ vai nàng an ủi, đoạn nói thêm: "Cứ dốc hết sức làm, dù có vụng về đến mấy cũng chẳng thể nào tệ hơn tình cảnh hiện tại đâu."
Dứt lời, hắn chuyển đề tài: "À phải, nàng không phải định đi nộp phí chuyển kiếp cho nãi nãi sao? Đi thôi, ta dẫn nàng đến bái kiến Diêm Vương gia."
Hắn sải bước đi trước, Tần Vũ Niết không còn lựa chọn nào khác đành lẽo đẽo theo sau.
Diêm Vương gia lúc này đang an tọa sau án thư bát tiên, cúi đầu xem xét công văn. Đôi mày rồng khẽ nhíu lại, cả người toát lên khí thế uy nghiêm khiến không khí xung quanh cũng trở nên ngột ngạt.
Tần Vũ Niết liếc nhìn qua, cảm nhận rõ một luồng áp lực vô hình đè nặng xuống. Nàng nhỏ giọng kéo tay Thôi Phán Quan, thì thầm:
"Hay là ta không giao hôm nay nữa? Hoặc ngài cầm tiền giúp ta, chờ Diêm Vương gia vui vẻ hơn rồi hãy nộp hộ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thôi Phán Quan liếc nhìn Diêm Vương, ánh mắt hắn vừa lúc bắt gặp ánh nhìn sắc lạnh từ vị Chủ nhân Địa Phủ.
"Muộn rồi." Thôi Phán Quan lẩm bẩm, giọng điệu như than thở về định mệnh chẳng thể tránh khỏi.
Tần Vũ Niết chưa kịp hỏi rõ ý nghĩa của hai chữ "Muộn rồi", thì giọng Diêm Vương đã vang lên, trầm thấp nhưng đầy uy lực:
Gà Mái Leo Núi
"Có việc gì?"
Đã bị gọi đích danh, Tần Vũ Niết đành cố gắng giữ bình tĩnh, cung kính đáp:
"Ta đến để thay bà nội nộp phí chuyển kiếp."
Diêm Vương chuyển ánh nhìn từ Tần Vũ Niết sang Thôi Phán Quan, ánh mắt sắc lạnh như xuyên thấu mọi lời biện bạch.
Thôi Phán Quan lập tức giơ cao hai tay, một tay cầm bút phán quan, một tay cầm Sổ Sinh Tử, vẻ mặt đầy vẻ vô tội:
"Ta còn nhiều công việc cần xử lý gấp, nhưng Tần cô nương không biết ngài đang ở nơi nào, nên ta mới dẫn nàng trực tiếp đến giao cho ngài. Giờ người đã đến, ta xin phép quay lại làm việc."
Dứt lời, hắn nhanh chân lùi lại, bỏ mặc Tần Vũ Niết đối diện với ánh mắt sắc bén của Diêm Vương.
Tần Vũ Niết đứng trơ ra, cảm giác như bị kẹp giữa hai luồng áp lực vô hình. Thôi Phán Quan, ngươi chạy nhanh đến thế thì còn cứu ta bằng cách nào đây?!
Nàng nhìn thấy tình cảnh, nhanh trí cất lời, giọng nói nhanh như gió cuốn:
"Diêm Vương gia, nếu ngài đang bận rộn, vậy để hôm khác ta quay lại cũng chưa muộn."
Nhưng chưa kịp xoay người rời đi, giọng nói lạnh lùng, chậm rãi nhưng đầy uy lực của Diêm Vương đã vang lên:
"Lại gần đây."
Tần Vũ Niết cứng đờ người, bước chân nặng trĩu, lòng đầy do dự.
Nhận thấy nàng cứ chần chừ mãi không đến gần, Diêm Vương khẽ nhíu mày, giọng nói trầm thấp hơn:
"Phải chăng cần ta đích thân ra đón?"
"Không... không, không cần đâu." Tần Vũ Niết vội vã xua tay, bước chân lập tức tăng tốc gấp đôi mà tiến tới.
Đứng trước án thư, nàng cẩn thận lấy từ trong túi ra một xấp Minh tệ, đặt ngay ngắn lên án thư bát tiên:
"Đây là tiền mua vị trí chuyển kiếp cho bà nội của ta."