Mạnh Bà nheo mắt nhìn nàng, ánh mắt sáng rực như phát hiện kho báu:
"Thật không?"
"Chắc chắn rồi." Thôi Phán Quan gật đầu mạnh mẽ. "Cô chỉ cần mang bát canh Mạnh Bà qua cho Tần cô nương nếm thử. Biết đâu nàng lại nghĩ ra cách cải tiến giúp cô."
Mạnh Bà cười hả hê, vỗ tay đ.á.n.h "bốp":
"Tốt! Cứ quyết định như vậy đi."
Tần Vũ Niết ngước nhìn trời xanh, lòng thầm gào khóc không thành tiếng. Cớ gì chẳng ai chịu hỏi qua ý kiến của ta một lời nào?
(Nàng thầm nghĩ: Thôi Phán Quan lấy đâu ra tự tin rằng hắn có thể "thu phục" được thần canh truyền thuyết kia? Còn Mạnh Bà, rõ ràng là quá mức tin tưởng lời Thôi Phán Quan. Ngay cả đồ ta nấu chưa từng nếm qua, sao có thể thẳng thừng phó thác trọng trách lớn lao như vậy?)
(Hơn nữa... ta còn chưa từng nếm qua canh Mạnh Bà bao giờ. Lỡ cải tiến xong mà lại khiến nó tệ hơn cả bản gốc thì sao? Đến lúc ấy chẳng phải ta sẽ bị đám quỷ sai đồng loạt gửi đơn khiếu nại lên tận Diêm Vương sao?)
Vừa nghĩ đến đây, Tần Vũ Niết vội vàng tìm cách từ chối:
"À... dạo này ta bận rộn nhiều việc, e là không có thời gian đâu..."
Mạnh Bà xua tay, cười ha hả:
"Không sao. Ta sẽ tự đến phủ của ngươi."
Tần Vũ Niết: "..." Ta thật sự rất bận mà!
Chẳng cho Tần Vũ Niết cơ hội phản ứng, Mạnh Bà đã nhanh chóng móc ra chiếc điện thoại, chìa trước mặt nàng:
"Tiểu cô nương, nào, mau thêm số liên lạc của ta đi. Tối nay ngươi có rảnh không? Ta sẽ ghé qua nơi ngươi ở nếm thử bữa cơm cho tiện."
Nhìn dáng vẻ quyết đoán của Mạnh Bà, Tần Vũ Niết biết nàng đã không còn đường thoái lui. Đành rút điện thoại, bật giao diện, miễn cưỡng đáp lời:
"À... tiện, tiện nghi lắm ạ."
Mạnh Bà vừa nhập số vừa hồ hởi nói:
Gà Mái Leo Núi
"Tiện nghi là tốt rồi. Lát nữa gửi ta địa chỉ ngươi ở. Ta sẽ mang nồi qua, làm thử luôn cho nhanh. Nếu ngươi thực sự cải tiến được canh Mạnh Bà, thì từ nay ở Địa Phủ, ngươi có thể ngẩng cao đầu mà tung hoành. Quỷ nào dám đụng tới ngươi, ta sẽ cho chúng biết vì sao hoa bỉ ngạn lại đỏ thẫm như máu!"
Nghe đến đây, Tần Vũ Niết không khỏi rùng mình, lo lắng đến mức cả người lạnh toát sống lưng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mạnh Bà thấy vậy, dường như nhận ra nàng đã tạo áp lực quá lớn, liền dịu giọng, cười nhẹ bổ sung:
"Nhưng ngươi cũng đừng quá lo lắng. Nếu cải tiến không được cũng chẳng sao đâu. Chỉ cần đám quỷ hồn hay lũ quỷ sai kia dám ức h.i.ế.p ngươi, cứ báo lại cho ta. Mạnh Bà ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi."
Bên cạnh, Thôi Phán Quan bỗng cảm thấy một điềm xấu len lỏi trong lòng. Rõ ràng hắn đã thành công đẩy Mạnh Bà – "cục than nóng" này cho Tần Vũ Niết, nhưng sao lại càng thấy bất an hơn?
Sau khi lưu số liên lạc, Mạnh Bà lập tức lấy lại dáng vẻ dịu dàng duyên dáng. Nàng vén tóc, khẽ mỉm cười, không còn chút nào vẻ dữ dằn như Mẫu Dạ Xoa vừa rồi.
"Thôi được rồi, tiểu cô nương, ngươi cứ đi nộp phí đầu thai trước đi. Ta về cầu Nại Hà xử lý đám quỷ không biết điều kia. Tối nay chúng ta sẽ từ từ bàn bạc."
Tần Vũ Niết gật đầu, thầm nghĩ: Bàn bạc hay là lại tìm đến làm phiền ta nữa đây?
Mạnh Bà vừa quay người định đi thì như chợt nhớ ra điều gì, liền lấy từ đâu ra một chiếc hộp nhỏ, quay lại dúi vào tay Tần Vũ Niết.
"Mạnh tỷ ta đây cũng không có gì làm bạc lễ ra mắt, vật này là trước kia ta vô tình có được. Giờ tặng ngươi xem như quà gặp mặt."
Tần Vũ Niết vội xua tay từ chối:
"Mạnh tỷ, thật sự không cần ban thưởng đâu..."
Nhưng Mạnh Bà chẳng cho nàng cơ hội cự tuyệt, trực tiếp nhét hộp vào lòng Tần Vũ Niết, giọng vui vẻ:
"Đừng khách sáo, thứ này ta giữ cũng chẳng có tác dụng gì. Nếu ngươi cảm thấy ngại, thì tối nay cứ làm thêm vài món ngon cho ta. Nghe Thôi Phán Quan kể, ta đã thèm nhỏ dãi rồi đây."
Trước khi đi, Mạnh Bà bất ngờ cúi xuống, ghé sát tai Tần Vũ Niết, thì thầm:
"Nhớ để cái xe bán cơm của ngươi xa xa gã Thôi Phán Quan kia ra một chút. Hắn tâm địa đen tối y như cái mặt ấy."
Tần Vũ Niết nghe xong, theo bản năng liếc về phía Thôi Phán Quan. Đôi mày nàng không tự chủ nhíu lại, trong lòng thầm kêu: Lời này... ta có nên tin hay không đây?
Mặc kệ sự hoang mang của Tần Vũ Niết, Mạnh Bà chỉ vỗ nhẹ lên vai nàng đầy thần bí, sau đó xoay người rời đi, vòng eo lắc lư như thể cả cầu Nại Hà này đều là sân khấu riêng của nàng.
Thôi Phán Quan ở phía xa, thoáng thấy ánh mắt của Tần Vũ Niết hướng về phía hắn, lập tức đoán được hơn nửa: Chắc chắn Mạnh Bà vừa nói điều gì đó xấu xa về hắn rồi.
Hắn nhướng mày, giọng đầy bất mãn, nhưng không quên phủi sạch:
"Đừng tin! Ả toàn nói nhảm thôi!"
Tần Vũ Niết nghe vậy, lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc mà có phần đáng ngờ của Thôi Phán Quan, chỉ biết cười trừ: Tin hay không, việc này phải tính sau.