Tần Vũ Niết chỉ biết thở dài bất lực. Biết rõ Mạnh Bà đang cố ý trêu chọc mình, nàng đặt bát đũa trước mặt Mạnh Bà, nhẹ giọng đáp:
"Thực ra, những món này đều vì ngài mà ta đặc biệt chuẩn bị."
Nghe vậy, Mạnh Bà hài lòng cầm đũa lên, gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, nhắm mắt nếm thử. Ban đầu, ánh mắt nàng thoáng ngạc nhiên, sau đó là sự thỏa mãn, cuối cùng chỉ còn lại sự tán thưởng sâu sắc.
"Ưm— không tệ, không tệ chút nào. Ta không ngờ tay nghề của tiểu cô nương lại cao siêu đến vậy. Khó trách ngay cả Diêm Vương gia vốn thanh đạm thế mà cũng mê mẩn. Ta nói thật, nếu tay nghề này của cô mà mở một tửu lâu ở Địa Phủ, đảm bảo khách khứa sẽ đông đến mức kín cổng."
Vừa nói, Mạnh Bà vừa gắp thêm vài miếng nữa, bỏ đầy vào bát mình.
Nhìn thấy Mạnh Bà vui vẻ như vậy, Tần Vũ Niết khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng lên tiếng:
"Nếu ngài thích, sau này cứ thường xuyên ghé qua."
Gà Mái Leo Núi
Mạnh Bà ngẩng đầu nhìn Tần Vũ Niết, đôi mắt lóe lên một tia hài hước:
"Đó là lời cô nói đó nhé! Vậy từ nay ta không khách khí nữa. Sau này cứ hễ đói bụng, ta qua đây cọ sát bữa ăn."
Nói xong, nàng lại tiếp tục thưởng thức món ngon trước mặt, vừa ăn vừa không ngừng xuýt xoa khen ngợi.
"Thật không thể chấp nhận nổi! Bọn chúng không ai chịu nói cho ta biết chuyện này! Nếu ta biết sớm, chắc chắn đã ghé ăn từ lâu rồi." Mạnh Bà vừa lẩm bẩm vừa bĩu môi đầy tức tối nhưng tay thì vẫn nhanh chóng gắp từng miếng thức ăn.
Đột nhiên, như nhớ ra điều gì, nàng ngừng lại, quay sang nhìn Tần Vũ Niết, ánh mắt đầy phức tạp.
"Chẳng lẽ, cái người mà bọn chúng nhắc đến trong suốt thời gian qua, chính là tiểu cô nương ư?"
Tần Vũ Niết đang nhét đầy thức ăn trong miệng, ngẩng đầu, ngơ ngác hỏi: "Người nào cơ?"
Mạnh Bà thở dài, vừa nói vừa lắc đầu:
"Lần trước, ta nghe lén mấy tên Quỷ sai sau lưng ta phàn nàn, bọn chúng bảo tay nghề của ta kém cỏi, Canh Mạnh Bà khó nuốt, khiến kẻ khác không thể chống đỡ nổi, còn nói muốn mời lão bản nào đó đến thay thế. Lúc đó, ta tức đến mức cầm chổi quét sạch mấy tên Quỷ sai vô dụng đó. Sau vụ đó, ta quyết tâm cải tiến công thức, thử bao lần để làm ra món canh vừa ý. Kết quả là gì? Chúng nó phản bác ngược lại bản thân ta."
Mạnh Bà nói đến đây, sắc mặt đã chuyển sang giận dữ, đập tay xuống bàn, giọng đầy bức xúc:
"Rõ ràng vì bọn chúng mà ta vất vả thay đổi. Vậy mà không cảm ơn thì thôi, lại còn dám bảo ta bỏ độc vào canh. Hễ thấy ta xuất hiện, đứa nào cũng chạy nhanh hơn cả thỏ. Nào là 'đang bận nhiệm vụ', nào là 'có việc gấp'. Thậm chí có đứa còn bịa đặt chuyện phải về nhà chăm sóc thê tử lâm bồn để trốn tránh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tần Vũ Niết nghe mà khóe miệng co giật, chỉ biết lặng lẽ cúi đầu tiếp tục ăn.
Rốt cuộc Canh Mạnh Bà này có uy lực kinh khủng đến mức nào, mà lại khiến đám Quỷ sai vừa nghe tên đã sợ mất vía, bỏ chạy thục mạng thế kia?
Thấy vẻ mặt Tần Vũ Niết ngơ ngác, Mạnh Bà nghiêm túc cúi xuống, ánh mắt tràn đầy kỳ vọng:
"Tiểu cô nương, lần này ta phải nhờ cô giúp một tay. Cô nhất định phải giúp ta đổi mới phương thức chưng cất Canh Mạnh Bà. Hừm, ta muốn bọn chúng uống xong một chén phải xin thêm chén nữa, muốn ngừng cũng không được. Nhưng mà..." Nàng cười nham hiểm, "ta sẽ không cho đâu, để chúng nó biết giá trị của công sức này."
Tần Vũ Niết nhìn nàng đầy khó xử nhưng không khỏi bật cười thầm trước vẻ bức xúc đáng yêu của Mạnh Bà.
"Ta... sẽ cố gắng hết sức."
Mạnh bà gật đầu hài lòng, "Ta tin tưởng vào tay nghề của cô. Nhìn xem, canh mà cô làm ngon thế này, chẳng lẽ Canh Mạnh Bà lại không thể làm tốt hơn sao?"
Tần Vũ Niết lúng túng đáp lại: "À..."
Sau khi dùng bữa xong, Mạnh Bà không ngần ngại đề nghị giúp Tần Vũ Niết rửa chén, trong khi đầu óc vẫn nghĩ cách cải tiến món Canh Mạnh Bà.
Tần Vũ Niết hơi nghi ngờ: "Ngài thực sự biết làm sao?"
Mạnh Bà nhún vai, thần sắc tự tin ngút trời: "Không biết thì đã sao? Ta có cách của riêng ta."
Dứt lời, Mạnh Bà lấy ra một vật nhỏ, tựa như linh cầu được kết từ lông vũ, sắc đỏ rực như máu, ánh lên vẻ tươi tắn lạ thường. Nó có lớp lông xù nhẹ, đôi mắt ngọc to tròn long lanh, tựa hồ ẩn chứa linh khí, dễ dàng hút lấy hồn phách người đối diện. Chính giữa thân cầu điểm xuyết vài hoa văn kỳ dị, Tần Vũ Niết không rõ nguồn gốc, song nhìn tổng thể lại thấy vô cùng đẹp mắt.
Linh cầu khẽ nhảy lên hai cái, phát ra tiếng động "Òm ọp" khe khẽ.
Tần Vũ Niết lập tức bị thu hút, nàng cúi người nhìn chăm chú, đôi mắt ánh lên vẻ tinh nghịch, "Nó thật đáng yêu. Nhỏ bé thế này, thực sự có thể dùng được ư? Lỡ làm bẩn thì sao?"
Mạnh Bà vẫy tay, giọng nói chẳng hề câu nệ, "Tiểu Hồng, lại đây, giúp Tiểu Vũ tỷ tỷ một tay."
Tiểu Hồng? Danh xưng này quả thực... quá đỗi tùy ý rồi.
Song, ngay khi Mạnh Bà cất tiếng gọi, quả cầu đỏ kỳ lạ kia liền nhảy lên hai cái và... bắt đầu mọc ra tay chân!