Ta Bán Cơm Hộp Ở Địa Phủ

Chương 135: Yên tâm mà uống, không chết được đâu



Tần Vũ Niết kinh ngạc trố mắt, ngạc nhiên đến nỗi môi cũng không khép lại được:

"A... a... vật này... vật này..."

Ngay sau đó, dưới ánh mắt không thể tin nổi của nàng, Tiểu Hồng đột nhiên giơ đôi tay bé xíu. Chỉ trong chớp mắt, đôi tay ấy phồng to, linh hoạt đến kinh ngạc. Với tốc độ nhanh như gió cuốn, Tiểu Hồng đã gom toàn bộ chén đũa trên bàn, nhanh chóng đưa hết ra bồn rửa ráy.

Chưa dừng lại ở đó, Tiểu Hồng dùng đôi tay dài thon ấy mà cọ rửa chén bát, động tác cực kỳ điệu nghệ ngay trước mắt Tần Vũ Niết. Nước b.ắ.n tung tóe lấp lánh, từng cái chén sau khi được thanh tẩy đều bóng loáng như gương soi.

Tần Vũ Niết trố mắt, cảm giác như có ánh kim quang lấp lánh phản chiếu từ những chiếc chén.

Nàng không giấu nổi sự kinh ngạc, khẽ thốt:

"... Vật phẩm gì thần kỳ thế này..."

Nhìn đống chén bát sạch sẽ tinh tươm, nàng không khỏi thầm nghĩ:

"Quả nhiên là một trợ thủ rửa chén đắc lực!"

Mạnh Bà liếc nhìn Tiểu Hồng, hất cằm:

"Thế nào?"

Tiểu Hồng cũng nhìn về phía Mạnh Bà, đôi mắt to tròn long lanh, nhấp nháy như vì tinh tú nhỏ. Tần Vũ Niết không kiềm được, nuốt khan một tiếng:

"Được! Tuyệt đối được."

Trong lòng nàng không khỏi tính toán: "Chốn nào có thể tìm được những linh thú Tiểu Mao Cầu như thế này để đ.á.n.h cắp về? Nếu bắt được một con, mang về dùng thì hay biết mấy?"

Mạnh Bà cười nhẹ, gọi Tiểu Hồng trở về. Tiểu Hồng nhảy nhót tung tăng một đường, rồi thoăn thoắt trèo lên vai Mạnh Bà. Nó cọ cọ vào tai bà, phát ra tiếng "kỉ kỉ" đáng yêu, khiến Tần Vũ Niết đứng bên cạnh cảm thấy tâm can mình như muốn tan chảy.

Mạnh Bà giơ tay xoa nhẹ lên đầu Tiểu Hồng, rồi quay sang Tần Vũ Niết giải thích, ánh mắt ngập tràn vẻ tự hào:

"Tiểu Hồng là bỉ ngạn hoa thai nghén, hóa hình mà thành. Phải hơn ngàn năm mới xuất hiện được một linh vật như thế này."

Tần Vũ Niết nghe xong, trong lòng không khỏi tiếc nuối. Nàng gật đầu, khẽ thở dài: "Chẳng trách Tiểu Hồng lại có bộ lông đỏ rực rỡ đến vậy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghĩ đến đây, nàng chợt nhớ tới hoa văn đặc biệt trên thân Tiểu Hồng. "Chẳng lẽ... đó chính là hình dáng bỉ ngạn hoa?"

Nàng chăm chú nhìn lại, quả nhiên, hoa văn kia trông rất giống hình ảnh của một đóa bỉ ngạn hoa đang nở rộ. Chỉ là do bộ lông xù che phủ quá nhiều nên ban đầu nàng không nhìn ra được.

Nhìn thấy nét mặt thoáng buồn rầu của Tần Vũ Niết, Tiểu Hồng khẽ chạm vào Mạnh Bà, như đang thủ thỉ điều gì. Mạnh Bà lập tức nhận ra ý tứ của nó, liền cười rạng rỡ, nói:

"Nhưng mà, Tiểu Hồng rất yêu thích ngươi đấy. Nếu ngươi muốn, có thể mượn nó chơi đùa một lát."

Dứt lời, Mạnh Bà bế Tiểu Hồng, đưa tới trước mặt Tần Vũ Niết.

Tần Vũ Niết ngạc nhiên, vui mừng đón lấy Tiểu Hồng vào lòng. Thân hình nhỏ bé, mềm mại của nó tỏa ra hơi ấm áp, khiến nàng bất giác má hồng.

Gà Mái Leo Núi

Tiếng "kỉ kỉ" vang lên, Tiểu Hồng cọ cọ vào lòng bàn tay nàng, ngửa đầu nhìn lên với đôi mắt ngọc long lanh.

Chỉ một khoảnh khắc ấy thôi, Tần Vũ Niết cảm thấy tâm can mình đã hóa thành nước. Gương mặt trắng nõn của nàng vì kích động mà ửng hồng.

"Nó... nó ăn gì? Ta... ta có thể làm thức ăn cho nó không?"

Mạnh Bà bật cười:

"Nó chỉ uống sương sớm của bỉ ngạn hoa thôi."

"À... thì ra là vậy."

Tần Vũ Niết nhẹ nhàng đặt Tiểu Hồng lên vai mình. Không ngờ Tiểu Hồng lại giơ đôi tay nhỏ xíu ra ôm lấy cổ nàng. Bởi lẽ dáng vẻ của nó không quá dài, từ xa nhìn vào, trông chẳng khác nào một linh cầu lông vũ đỏ rực đang bám trên vai nàng.

Chỉ có Tần Vũ Niết mới cảm nhận được đôi bàn tay bé xíu và lớp lông mềm mịn ấy đang khẽ chạm vào làn da mình. Cảm giác vừa ấm áp, vừa mềm mại, hư hư thực thực, khiến nàng bất giác nở nụ cười thỏa mãn.

Mạnh Bà nhìn thấy Tiểu Hồng đang vui vẻ ôm chặt Tần Vũ Niết, lại thấy nàng cũng tỏ rõ lòng yêu mến không nỡ buông, liền cười nói:

"Đi thôi, chúng ta xem xét làm sao để cải tiến công thức canh Mạnh Bà này."

Tần Vũ Niết bước vào sân, lập tức ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, kỳ lạ, không đến nỗi khó chịu nhưng cũng chẳng hề dễ chịu. Nàng nhìn cái đại đỉnh đang bốc hơi nghi ngút trước mặt, trong đó là một loại nước canh màu xanh nhạt, lập tức ngẩn người. Ánh mắt nàng đầy vẻ nghi hoặc, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào nồi canh. Trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ: "Thứ này... thật sự có thể nuốt xuống ư?"