Thậm chí nàng còn không nhịn được nghĩ thêm: "Nuốt xong liệu có bị đau bụng, thượng thổ hạ tả rồi phải chạy đến y quán để rửa ruột không nhỉ?"
Tần Vũ Niết đưa mắt nhìn về phía Mạnh Bà – người vừa mới khiêng cái đại đỉnh đầy thứ chất lỏng kỳ dị này vào, hỏi khẽ: "Thật sự không có vấn đề gì chứ?"
Tựa như cảm nhận được ánh mắt đầy vẻ ngờ vực kia, Mạnh Bà liền lấy một muỗng lớn múc canh, nghiêm túc đưa đến trước mặt Tần Vũ Niết:
"Yên tâm, nuốt xuống được, không khiến người ta mất mạng đâu."
Tần Vũ Niết: "..."
Gà Mái Leo Núi
Lời này không những không trấn an được Tần Vũ Niết mà còn khiến khóe miệng nàng co giật. Trong lòng nàng càng thêm lo lắng cho cái dạ dày tội nghiệp của bản thân.
Tần Vũ Niết cúi đầu nhìn bát canh, thứ chất lỏng xanh biếc sóng sánh kia càng khiến nàng thêm do dự. Nàng cẩn thận hỏi lại:
"Uống thứ này... thật sự không sao chứ? Có khiến ta quên đi cả tiền căn hậu quả không?"
Mạnh Bà khẽ nhíu đôi mày, trầm ngâm một lát rồi đáp:
"Chắc là... sẽ không đâu?"
"Chắc là... sẽ không???" Tần Vũ Niết ngây người, đôi mắt hạnh mở to đầy kinh ngạc.
Như để trấn an nàng, Mạnh Bà đột nhiên nói:
"Nếu cô nương lo lắng, cứ để Tiểu Hồng nếm thử một ngụm trước nhé."
Tần Vũ Niết: "?????"
Tần Vũ Niết sững sờ thầm nghĩ: Lỡ đâu ta uống xong gặp phải biến cố gì thì sao? Quan trọng hơn, lại bắt Tiểu Hồng thử trước, đây chẳng phải hành động ngược đãi linh thú sao?
Mạnh Bà thấy Tần Vũ Niết trầm ngâm đầy lo lắng, liền cười giải thích:
"Đừng quá lo nghĩ. Trong canh này có hòa lẫn linh dịch từ lệ châu của Tiểu Hồng. Nếu để Tiểu Hồng uống trước, nó sẽ thu hồi phần lệ châu đó. Sau đó, cô nương uống vào sẽ không có vấn đề gì."
Nghe vậy, Tần Vũ Niết thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng vẫn có chút ngại ngần.
"Đồng chén với linh thú... Có vẻ hơi kỳ lạ thì phải?"
Dù Tiểu Hồng vô cùng đáng yêu, lại chỉ uống sương sớm tinh khiết để duy trì sự sống, nhưng nghĩ đến việc "chung đụng" theo cách thức đặc biệt như vậy, Tần Vũ Niết vẫn cảm thấy khó mà thốt nên lời.
Nhưng sự thật chứng minh, nàng đã suy nghĩ quá nhiều.
Tiểu Hồng chẳng hề trực tiếp uống canh. Tần Vũ Niết còn chưa kịp thắc mắc, đã thấy một giọt linh dịch trong veo, lấp lánh ánh sáng huyền ảo, từ muỗng canh lơ lửng bay lên rồi nhẹ nhàng trôi vào miệng Tiểu Hồng.
Đúng lúc ấy, một chiếc muỗng khổng lồ đột ngột xuất hiện trong tay Mạnh Bà. Chiếc muỗng dài tới hơn một trượng rưỡi (1m8), khiến Tần Vũ Niết phải trố mắt kinh ngạc. Theo sau đó, một chiếc chén nhỏ lơ lửng giữa không trung, Canh Mạnh Bà nhanh chóng được múc đầy.
Hương thơm nhàn nhạt từ chén canh len lỏi vào mũi Tần Vũ Niết. Nàng cẩn thận tiếp nhận, áp miệng nhấp thử một ngụm nhỏ. Và...
"Khụ... Khụ khụ!"
Tần Vũ Niết lập tức nhăn mày, mạnh mẽ phun ra, thân thể co giật như muốn tránh xa hương vị khủng khiếp vừa tràn ngập khoang miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Trời ơi! Thứ này đã vượt qua định nghĩa 'khó nuốt' thông thường. Đây không phải là canh, đây quả là một sát khí vô hình!"
Mạnh Bà nghiêng đầu nhìn nàng, vẻ mặt đầy khó hiểu:
"Thật sự khó uống đến vậy sao?"
Không đợi trả lời, Mạnh Bà tự tay múc một chén, thổi nguội rồi nhấp thử hai ngụm. Uống xong, nàng gật gù tán đồng, thậm chí còn nhóp nhép môi hai lần:
"Ừm... Chắc là do thói quen đã thành nếp. Tuy quả thực hơi khó uống nhưng cũng không đến nỗi quá tệ. Chỉ là... đích xác không thể sánh bằng món ăn do cô nương chế biến."
Tần Vũ Niết đứng nhìn trân trối, kinh ngạc đến nỗi không thốt nên lời.
Bát Canh Mạnh Bà khó nuốt đến mức này mà Mạnh tỷ lại có thể... nhấm nháp ngọt ngào đến thế sao?
Dường như nhận ra ánh mắt đầy kinh ngạc của nàng, Mạnh Bà nghiêng đầu hỏi, vẻ mặt chân thành:
"Thế nào rồi? Sau khi thưởng thức Canh Mạnh Bà, cô nương có suy tính được phương pháp nào cải tiến công thức không?"
Tần Vũ Niết định thần, cảm nhận lại vị giác đang bị tra tấn bởi hương vị kỳ dị trong khoang miệng. May thay, Mạnh Bà đã nhanh chóng đưa cho nàng một lọ thủy dịch.
Tần Vũ Niết không kịp suy xét, cầm lấy lọ ngọc rồi uống ngay một ngụm.
"A? Vị ngọt thanh này là sao?"
Nàng l.i.ế.m môi, kinh ngạc phát hiện không chỉ vị khó chịu tiêu tán mà còn để lại hương thơm thanh mát thoang thoảng mùi hoa cỏ. Nhìn sang Mạnh Bà, nàng tò mò truy vấn:
"Đây là gì vậy?"
Mạnh Bà khẽ liếc nàng một cái rồi nhún vai:
"À, đây là mật hoa do ta tự chế luyện, chắt lọc từ nhụy Bỉ ngạn hoa và sương sớm trên tiên đỉnh. Vật này ta hiếm khi chia sẻ với người ngoài."
Tần Vũ Niết ôm chặt lọ mật hoa quý giá như bảo bối, môi nở nụ cười rạng rỡ:
"Đa tạ Mạnh tỷ đã ưu ái -"
Sau đó, nàng lại thận trọng hỏi:
"Mạnh tỷ, có thể hé lộ cho ta chút ít không? Canh Mạnh Bà thường được chế biến bằng những nguyên liệu nào? Công thức có phải là bất biến không?"
Mạnh Bà gật đầu, bắt đầu kể tường tận công thức bí truyền, thứ mà mỗi đời Mạnh Bà đều kế thừa và sử dụng.
Tần Vũ Niết nghe xong, đăm chiêu suy nghĩ hồi lâu rồi bảo Mạnh Bà mang hết thảy nguyên liệu ra. Sau khi nếm thử từng loại, nàng tỉ mỉ điều chỉnh tỉ lệ, thêm vào chút mật hoa, nhằm cân bằng vị đắng gắt khó chịu trong món canh.
Mạnh Bà lập tức thu toàn bộ nồi canh cũ vào không gian riêng, sau đó theo lời Tần Vũ Niết chuẩn bị một nồi mới, lần này dựa trên công thức đã được cải tiến. Mạnh Bà chỉ tay một cái, từ dưới đáy nồi, một ngọn Địa hỏa lập tức bùng cháy rực rỡ.
Tần Vũ Niết: "..."
May mắn thay, trước đây ta đã từng trải qua vài chuyện quái dị hơn, giờ thấy cảnh này cũng chẳng còn kinh ngạc đến mức thất thố.
Tiếp đó, nàng lặng lẽ quan sát Mạnh Bà cầm chiếc muỗng dài gần một trượng rưỡi — chiếc muỗng khổng lồ có thể dùng làm Thần binh lợi khí — ung dung khuấy đều nồi canh.
Quả nhiên là phong cách của Mạnh Bà, mọi thứ đều phải thật "vĩ đại" và "khác thường" mới chịu.