Ta Bán Cơm Hộp Ở Địa Phủ

Chương 139: Ta không nhớ, chẳng lẽ không được ư?



Mạnh Bà chống nạnh, khí thế hào hùng, vừa hào sảng vừa đầy vẻ che chở:

"Ta đã nói rồi, chỉ cần muội giúp ta cải tiến Canh Mạnh Bà, từ giờ trở đi muội chính là muội tử ruột thịt của ta. Về sau, chuyện của muội cũng là chuyện của ta. Kẻ nào dám ức h.i.ế.p muội, cứ việc nói với ta, ta sẽ đích thân thay muội xử lý bọn chúng."

Nghe những lời này, lòng Tần Vũ Niết chợt dâng lên một luồng hơi ấm. Một tia cảm động sâu sắc lóe lên trong đáy mắt, nàng khẽ đáp:

"Vâng, đa tạ Mạnh tỷ."

Vừa dứt lời, Mạnh Bà chợt nhớ đến việc Thôi Phán Quan làm khó dễ Tần Vũ Niết hồi sáng. Trong phút chốc, sắc mặt nàng khẽ trầm xuống. Nhưng nàng cũng hiểu rõ, bản thân không thể lúc nào cũng kề cạnh Tần Vũ Niết để bảo hộ. Phương pháp duy nhất là giúp Tần Vũ Niết tự thân cường đại, có như vậy thì kẻ khác mới không dám động đến nàng.

Nghĩ đoạn, ánh mắt Mạnh Bà bắt đầu dò xét Tần Vũ Niết từ trên xuống dưới, như đang cân nhắc một việc hệ trọng nào đó.

Rồi bất thình lình, Mạnh Bà vươn tay nhéo nhẹ cánh tay Tần Vũ Niết, sau đó lại vỗ vai nàng, thậm chí còn xoa bóp bả vai nàng vài cái. Hành động đột ngột này khiến Tần Vũ Niết sững sờ, ngơ ngác hỏi:

"Mạnh tỷ, người đang làm chi vậy?"

Mạnh Bà phớt lờ câu hỏi, tiếp tục kiểm tra nàng từ đầu đến chân. Miệng nàng lẩm bẩm như đang tự nói với mình:

"Ừm, thân thể coi như tàm tạm, nhưng hơi gầy yếu một chút..."

Tần Vũ Niết hoàn toàn mờ mịt, chỉ biết thốt lên:

"... Hả? Người đang nói gì cơ?"

Mạnh Bà vuốt cằm trầm tư một lát, rồi như chợt nhớ ra điều gì, trong tay nàng bỗng xuất hiện hai chiếc bình bằng bạch ngọc sứ trắng ngần. Hình dáng chúng khá tương đồng với chiếc bình đựng rượu mơ Diêm Vương từng ban, nhưng loại này tinh xảo hơn, lớp men ngọc ánh lên sắc xanh nhạt huyền bí, khiến người ta không khỏi hiếu kỳ.

Mạnh Bà nhẹ nhàng ném một chiếc bình về phía Tần Vũ Niết, giọng điệu thoải mái:

"Cầm lấy, vật này là của muội."

Tần Vũ Niết vội vàng đón lấy chiếc bình, ánh mắt đầy vẻ thắc mắc:

"Đây là vật gì vậy, Mạnh tỷ?"

Gà Mái Leo Núi

Mạnh Bà mỉm cười, thong thả giải thích:

"Bình này là do ta tự tay pha chế lúc nhàn rỗi. Uống vào sẽ giúp muội dung mạo thêm rạng rỡ, loại bỏ hết tạp chất trong thân thể. Hiệu quả thì khỏi phải bàn, bảo đảm muội sẽ cảm nhận được sự khác biệt ngay lập tức."

Mạnh Bà nâng chiếc bình thứ hai trong tay lên, khẽ lắc lư, ánh mắt ánh lên vẻ thích thú:

"Còn vật này, ta mua được ở Quỷ thị. Muội có biết những thoại bản thường nhắc đến Tẩy Tủy Đan không? Hiểu đơn giản, đây là phiên bản lỏng của nó. Tuy là dạng nước nhưng công hiệu không thua kém gì đan d.ư.ợ.c cả! Có điều..."

Nàng liếc nhìn Tần Vũ Niết, hạ giọng như đang căn dặn:

"Thân thể muội quá mức yếu ớt, tuyệt đối không được nóng vội. Phải từ từ điều chỉnh, chậm rãi mà chắc chắn. Nghe lời ta, nếu muốn không bị người khác ức hiếp, muội phải tự mình cường đại. Ít nhất cũng phải đủ sức để kéo dài đến khi ta kịp thời đến cứu giúp."

Nói xong, như chợt nhớ ra điều gì còn thiếu sót, Mạnh Bà lại lục lọi trong nội bào, lấy ra một món đồ khác rồi ném về phía Tần Vũ Niết.

"Đây, thêm hai thứ này nữa. Tấm linh phù này có công năng cực kỳ tiện lợi: nếu muội gặp nguy hiểm, nó sẽ ban cho muội một cơ hội thuấn di. Đã rõ chưa? Nhớ giữ gìn cẩn thận, không được dùng bừa bãi."

Tần Vũ Niết luống cuống đón lấy linh phù, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ xúc động mãnh liệt. Ai ngờ được rằng, chỉ mới là lần đầu diện kiến, Mạnh Bà đã hào phóng ban cho nàng một món trân bảo quý giá đến nhường này.

Quả là Bảo mệnh chi bảo!

Đối với một người phàm yếu ớt như Tần Vũ Niết, nếu không được Mạnh Bà tận tay ban tặng, những vật phẩm cao cấp thế này chắc chắn là điều nàng không thể với tới.

Đây cũng là lần đầu tiên có một người—không, là một vị Quỷ thần—thật lòng quan tâm đến nàng như vậy.

Hốc mắt Tần Vũ Niết dần phiếm hồng, giọng nghẹn lại không giấu nổi sự hàm ơn sâu sắc:

"Cảm ơn Mạnh tỷ, tiểu muội vô cùng cảm kích ân nghĩa của người."

Mạnh Bà khẽ vặn cổ, tiếng răng rắc vang lên đầy hùng hồn, rồi nàng vỗ vai, đ.ấ.m nhẹ cánh tay, bộ dáng như vừa hoàn thành một trọng trách nặng nề. Nàng hững hờ hạ giọng, vẻ biếng nhác:

"Biết ta vất vả thì nhớ làm thêm vài món ngon tẩm bổ cho ta nhé. Hôm nay ta bận rộn đến rã rời cả người rồi."

Tần Vũ Niết gật đầu quả quyết, lời cam kết chắc như đinh đóng cột:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Mạnh tỷ cứ an tâm, bảo đảm mọi thứ sẽ được chuẩn bị chu toàn, người chỉ cần ngồi đợi thưởng thức là được."

Nàng chợt dừng lời, ánh mắt lóe lên vẻ hiếu kỳ, buột miệng hỏi một câu tưởng chừng vô hại:

"Thưa Mạnh tỷ, tại sao người không thi triển pháp lực điều khiển chiếc môi khuấy nồi canh? Hà cớ gì phải tự tay làm việc nặng nhọc như vậy?"

Không gian dường như lặng đi một giây.

Mạnh Bà: ...

Bà ta ngập ngừng giây lát, ánh mắt thoáng chút bối rối nhưng vẫn cố giữ vẻ thản nhiên. Rồi Mạnh Bà nhún vai, giọng điệu tự nhiên như không:

"Hồi còn ở Địa Phủ, rảnh rỗi quá đ.â.m ra nhàm chán, ta tự mình mày mò để tiêu khiển thời gian. Có phí bao nhiêu sức lực đâu! Còn hôm nay thì... hừm..."

Nàng ngập ngừng rồi ngẩng đầu, dằn giọng chắc nịch:

"À, ta nhất thời không nhớ tới, chẳng lẽ lại không được sao?"

Tần Vũ Niết vừa nghe đến đây đã không nhịn được, suýt nữa bật cười thành tiếng. Không ngờ vị Mạnh tỷ lạnh lùng, nghiêm nghị trong truyền thuyết lại có một mặt đáng yêu đến thế này.

Thấy nàng nén cười, Mạnh Bà liền trừng mắt, giọng điệu vừa cố làm ra vẻ uy h.i.ế.p vừa buồn cười:

"Tiểu nha đầu này còn dám cười cợt! Không lớn không nhỏ! Cẩn thận ta phải dạy dỗ cô đấy."

Nhưng Tần Vũ Niết chỉ le lưỡi, làm vẻ nghịch ngợm:

"Lêu lêu lêu..."

Ngay cả Tiểu Hồng, linh sủng nhỏ bé bên cạnh, cũng góp thêm phần náo nhiệt. Nó lè chiếc lưỡi hồng tí hon, phát ra âm thanh trêu chọc:

"Òm ọp òm ọp..."

Mạnh Bà nhìn cảnh này mà tức đến mức hai mắt mở to, gương mặt đỏ bừng:

"Được lắm! Hai đứa ngươi bây giờ dám liên thủ bắt nạt ta? Tìm đòn đúng không!"

Nói xong, bà lập tức xắn tay áo, làm bộ như sắp dạy dỗ cả hai. Nhưng ai cũng thấy rõ hành động này chẳng mang chút uy lực nào, trái lại, tâm trạng vui vẻ của Mạnh Bà hiện lên rõ ràng qua từng cử chỉ.

Ở Cầu Nại Hà, Mạnh Bà đã sớm quen với sự cô độc kéo dài hàng ngàn năm. Mỗi ngày trôi qua đều tẻ nhạt, ngoài việc chế giễu dăm ba tên quỷ sai hay giả vờ hung dữ, nàng chẳng có thú vui nào khác.

Hôm nay, sự xuất hiện của Tần Vũ Niết hệt như một làn gió mát. Ban đầu, nàng chỉ nghĩ đây là một tiểu cô nương yếu ớt, dễ bị trêu chọc. Nhưng rồi tài nấu nướng thần sầu của Tần Vũ Niết đã khiến nàng kinh ngạc không thôi.

Điều trọng yếu nhất, Tần Vũ Niết đã giúp nàng làm nên một điều không tưởng: biến bát Canh Mạnh Bà – thứ nước đã bị ghét bỏ hàng vạn năm vì hương vị khó uống – thành một món tuyệt phẩm.

Nàng không ngờ rằng, thật sự có người có thể biến bát Canh Mạnh Bà khó nuốt đến mức ấy thành ngon lành đến vậy. Thậm chí, ngay cả linh sủng Tiểu Hồng dường như cũng đặc biệt yêu thích tiểu cô nương này.

Phải biết, Tiểu Hồng ở Địa Phủ vốn là kẻ bá đạo, không có quỷ hồn nào dám coi thường nó. Thế mà nó lại có thể dành tình cảm đặc biệt cho Tần Vũ Niết. Mạnh Bà cũng phải công nhận, Tần Vũ Niết quả thực có duyên với linh sủng của nàng. Có thể nói là... được cưng chiều rồi!

Vào một đêm tịch mịch, sân nhà Tần Vũ Niết bỗng trở nên náo nhiệt lạ thường. May thay, không có hộ gia đình nào lân cận, cũng không có người phàm nào đi ngang qua giữa đêm khuya. Nếu không, chắc chắn họ sẽ nghĩ nhà cô đang làm lễ cúng bái quỷ thần.

Đến khi Mạnh Bà khiêng nồi canh lớn rời đi, trời đã gần rạng sáng.

Tần Vũ Niết rửa mặt xong, nhớ đến bình linh d.ư.ợ.c Mạnh Bà đã ban tặng. Loại t.h.u.ố.c được bảo là có công hiệu gần giống Tẩy Tủy Đan, nàng liền trầm ngâm một lát rồi mở nắp uống thử.

Giờ đây, nếu muốn thường xuyên qua lại giữa Địa Phủ và Dương Gian, nàng không thể cứ mãi chờ đợi người khác tới cứu viện, mỗi lần qua Quỷ Môn đều phải nhờ các vị đại ca dẫn đường.

Đúng như Mạnh Bà đã dặn, chỉ khi tự mình cường đại thì mới có thể tự bảo vệ bản thân. Trước đây nàng không có cơ duyên ấy, nhưng giờ Mạnh Bà đã trao cơ hội này tận tay. Nếu nàng không nắm bắt, chẳng khác nào kẻ phàm tục đã thấy được ánh sáng của Đạo Pháp mà lại cam chịu chìm trong tăm tối.

Tần Vũ Niết uống xong, cảm giác thân thể chưa có gì biến đổi, nhưng nàng vẫn quyết định hoàn thành công việc hôm nay. Sau khi sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, nàng cảm thấy kiệt sức nên lập tức chìm vào giấc ngủ.

Không biết là do linh d.ư.ợ.c hay vì nàng ngủ quá muộn, mà đến sáng hôm sau, Tần Vũ Niết gần như không thể nhấc mình dậy nổi.

Đợi đến khi Vương thẩm và mọi người đến, nàng mới bừng tỉnh.

Vừa chuẩn bị rời khỏi giường, một mùi hôi thối khó tả bỗng xộc vào mũi khiến nàng phải dừng lại. Cẩn thận ngửi thì nhận ra, mùi đó chính là tỏa ra từ cơ thể nàng. Mùi này nồng nặc đến mức suýt nữa khiến nàng buồn nôn.

Tần Vũ Niết lúc này mới nhận ra toàn thân ướt đẫm, nhớp nháp rất khó chịu. Nàng vội vàng cởi áo ngủ, định đi tắm thì bất chợt phát hiện trên da thịt có rất nhiều vết đen, nhìn qua vừa dơ bẩn lại vừa ghê tởm.