Ta Bán Cơm Hộp Ở Địa Phủ

Chương 161: Hai người đang hẹn hò sao?



Tần Vũ Niết thoáng sững lại. Hơi thở của Diêm Vương? Làm sao mà có thể vương trên người nàng được chứ?

Mạnh Bà nhìn nàng đầy nghi ngờ, cằm khẽ vuốt:

"Không sai, đúng là hơi thở của Diêm Vương. Dù rất nhạt, nhưng lão nương ta không thể nhầm lẫn. Cô vừa mới từ Địa Phủ trở về đấy à?"

Tần Vũ Niết gật đầu, có chút lúng túng:

"Đúng là vừa từ Địa Phủ trở về thật. Nhưng... trên người ta làm gì có hơi thở của Diêm Vương?"

Mạnh Bà khẽ nhíu đôi mày, hít một hơi thật sâu rồi lần theo nguồn gốc uẩn hương. Chẳng mấy chốc, nàng cẩn thận rút ra từ túi áo Tần Vũ Niết một miếng ngọc bội trắng ngà.

Tần Vũ Niết vừa nhìn thấy đã nhớ ra ngay: Đây chính là miếng ngọc bội mà hôm qua Diêm Vương gia bảo tiểu thị đưa cho nàng. Lúc đó, ngài chỉ nói nàng nên mang theo bên mình, thế là nàng tiện tay nhét đại vào túi mà chẳng nghĩ ngợi gì nhiều.

Nàng vội vàng muốn giải thích:

"Thứ này là..."

Chưa kịp nói hết câu, Mạnh Bà đã chăm chú nhìn kỹ miếng ngọc. Sắc mặt bà càng lúc càng phức tạp. Bà thở dài, chậm rãi giải thích:

"Không trách được trên người cô lại vương hơi thở của Diêm Vương gia. Miếng ngọc bội này quả nhiên không phải vật tầm thường. Trên đó đã được khắc ấn ký linh lực của Diêm Vương gia. Chỉ cần cô mang nó bên mình, bất kể nàng đang ở nơi nào, ngài ấy đều có thể dò la tìm ra. Nếu cô chẳng may gặp phải công kích, miếng ngọc bội này có thể tự kích hoạt linh lực, tương đương với một đòn toàn lực thời kỳ đỉnh cao của Diêm Vương gia. Người bình thường làm sao chịu nổi một đòn như vậy? Một khi linh lực được kích hoạt, Diêm Vương gia sẽ lập tức cảm nhận được và đến chỗ cô ngay tức thì."

Nghe xong, Tần Vũ Niết như bị sét đ.á.n.h ngang tai. Nàng sững sờ tại chỗ, đầu óc ong ong không ngừng, gần như không thể lĩnh hội hết lời Mạnh Bà vừa nói.

Thảo nào sáng nay, cái vị "đại sư trông ngầu bá đạo" kia lại kinh sợ đến mức quỳ rạp xuống trước mặt nàng. Hắn dập đầu lia lịa như sợ mất mạng, dù sau đó biết nàng không phải Diêm Vương gia, hắn vẫn cung kính như thể đang đứng trước một vị thần. Hóa ra tất cả là vì hơi thở của Diêm Vương gia từ miếng ngọc bội này.

Tần Vũ Niết thất thần, vừa kinh ngạc vừa hoang mang. Ai ngờ được Diêm Vương gia lại kín đáo ban tặng nàng một món trọng lễ lớn lao đến vậy?

Nếu không có Mạnh Bà tinh mắt phát hiện, nàng chắc chắn chẳng bao giờ biết miếng ngọc bội nhỏ bé kia lại chứa đựng sức mạnh kinh khủng như vậy.

Mới giây lát trước, nàng còn thầm nghĩ Diêm Vương gia hoàn toàn không hề để tâm đến sự an nguy của mình. Nhưng giờ đây thì sao? Chỉ cần đeo miếng ngọc bội này bên mình, nàng gần như có thể bất khả xâm phạm.

Nghĩ đến đây, một ký ức bất ngờ ùa về. Lúc nãy ở Địa Phủ, ngay trước khi nàng rời đi, ánh mắt của Diêm Vương gia hình như có quét qua người nàng một lần. Có lẽ nào... ngài ấy chỉ đang kiểm tra xem nàng có mang theo miếng ngọc bội hay không?

"Ôi trời ơi..."

Nàng quả thực đã trách oan Diêm Vương gia.

Gà Mái Leo Núi

Nhưng điều khiến Tần Vũ Niết toát mồ hôi lạnh nhất là... khi nãy, lúc dùng bữa ở Địa Phủ, nàng đã cả gan thu dọn chén đũa của Diêm Vương gia ngay trước mặt ngài ấy.

"Trời đất ơi! Thiên lý ở đâu?"

Tần Vũ Niết cảm giác như trời đất sụp đổ. Nàng đã cả gan làm chuyện động trời thế này với Diêm Vương gia, khác nào chọc phải đuôi cọp?

Nhưng mấu chốt là... nàng vẫn toàn vẹn trở về từ Địa Phủ mà không bị "xử lý".

Nàng ôm đầu tự hỏi:

"Rốt cuộc, cái tội lần trước sờ cơ bụng của Diêm Vương gia nặng hơn, hay việc vừa rồi tự ý dọn chén đũa của ngài ấy khi ngài đang dùng bữa mới là tội trời không dung đất không tha?"

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng đi đến kết luận: "Chắc chắn cả hai việc đều là tội lỗi ngập trời, song may mắn là Diêm Vương gia bao dung tựa biển cả."

Khi nàng còn đang chìm trong mớ suy nghĩ rối bời, giọng nói của Mạnh Bà đột ngột vang lên:

"Hai vị đang qua lại hẹn hò sao?"

Tần Vũ Niết ngơ ngác:

"Cái gì cơ?"

Sau vài giây trấn tĩnh, nàng mới lĩnh hội được câu hỏi của Mạnh Bà, chẳng khác nào bị dội một gáo nước lạnh. "Hẹn hò với Diêm Vương gia? Ai mà dám chứ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng lắc đầu lia lịa, phản bác như trống bỏi:

"Tuyệt đối không thể nào! Ngài ấy là Diêm Vương gia, ta làm sao dám có ý nghĩ bất kính chứ."

Mạnh Bà nghe vậy, chỉ khẽ gật gù:

"À, vậy là vẫn chưa thành đôi rồi."

Câu trả lời đầy ẩn ý của Mạnh Bà khiến Tần Vũ Niết đỏ mặt, nàng nghiêm túc đáp lại:

"Mạnh tỷ, giữa ta và Diêm Vương gia hoàn toàn trong sạch, chỉ đơn thuần là quan hệ giữa đầu bếp và chủ nhân mà thôi. Tỷ đừng nói lời không hay, e sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Diêm Vương gia. Hơn nữa, hiện tại ta chỉ muốn kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền. Ta còn bao nhiêu việc chưa làm xong, yêu đương gì chứ."

Nghe lời giải thích đầy chính trực của nàng, Mạnh Bà lại tỏ ra kinh ngạc:

"Ngài ấy đã tặng ngọc bội khắc linh lực cho cô, còn đưa cả hộp đồ ăn pháp khí quý giá đó cho cô, mà cô vẫn dám nói hai người trong sạch sao?"

Tần Vũ Niết kiên nhẫn phân bua:

"Ngọc bội là để đảm bảo nếu ta gặp chuyện gì thì sẽ không ai nấu cơm cho ngài ấy nữa; còn hộp đồ ăn là để giữ nguyên hương vị món ăn. Chuyện chỉ đơn giản có vậy."

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng, Mạnh Bà chỉ còn biết cạn lời. Trong lòng bà chỉ có một câu hỏi: "Chẳng lẽ ta đã quá già, không thể hiểu nổi cách yêu đương của giới trẻ thời nay?"

Mạnh Bà thở dài, không muốn suy nghĩ thêm nữa, liền ngồi phịch xuống ghế, hai chân vắt vẻo, đôi mắt long lanh pha chút nũng nịu nhìn nàng:

"Tiểu Vũ Niết, ta đói rồi, mau làm món gì thơm ngon cho ta dùng đi."

Nghe câu nói này, Tần Vũ Niết giật thót, sắc mặt biến đổi như gặp phải đại họa:

"C.h.ế.t thật! Hộp đồ ăn ta để quên ngoài sân mất rồi."

Nói xong, nàng không chần chừ thêm giây nào, vội vã lao ra ngoài như một cơn gió. Chạy đến sân, nhìn thấy hộp đồ ăn vẫn yên vị nơi đó, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Xách hộp đồ ăn quay trở lại phòng, Tần Vũ Niết mở nắp kiểm tra. Thấy bên trong thức ăn vẫn còn đầy nguyên, gần như chưa hề có dấu vết đụng đũa, lòng nàng bỗng nặng trĩu, cảm giác tội lỗi tăng lên gấp bội.

Mạnh Bà nhìn qua hộp đồ ăn, thắc mắc:

"Đây là món hôm nay cô nấu cho Diêm Vương gia sao? Sao trông như chưa đụng đũa? Chẳng lẽ khẩu vị ngài ấy hôm nay không được tốt?"

Tần Vũ Niết cứng họng, không thể thốt nên lời:

"..."

Nàng đâu thể nói thẳng ra rằng, trong lúc dùng bữa với Diêm Vương gia, trong cơn giận dỗi nàng đã... mang hộp đồ ăn đi luôn, còn đâu nữa?

Ý nghĩ này khiến Tần Vũ Niết chỉ mong có kẽ đất mà chui xuống.

Nàng đứng tại chỗ, gương mặt đầy ngượng ngùng, không biết làm gì ngoài sự im lặng.

Mạnh Bà thì dường như chẳng hề bận tâm, nhanh chóng bê hộp đồ ăn lại gần. Mở nắp ra, hơi nóng nghi ngút bốc lên, hương vị ngon lành lan tỏa, bao trùm cả gian phòng.

"Thơm quá đi mất thôi." – Mạnh Bà hào hứng thốt lên mà chẳng buồn quay đầu lại – "Tiểu Vũ Niết, mau đi lấy cho ta đôi đũa."

Tần Vũ Niết ngoan ngoãn xoay người, cầm lấy một đôi đũa rồi rụt rè hỏi:

"Mạnh tỷ, hay là để ta nấu lại món mới, tỷ thấy sao?"

Mạnh Bà đón lấy đũa, liếc nhìn hộp đồ ăn vẫn còn nóng hổi, dứt khoát nói:

"Không cần đâu! Đồ ăn ngon như thế này, lãng phí là phí của trời."

Thấy Mạnh Bà đã quyết, Tần Vũ Niết cũng không tiện nói thêm.