Ta Bán Cơm Hộp Ở Địa Phủ

Chương 162: Quỷ thị



Ngay lúc đó, một quả cầu lông đỏ nhỏ xinh – chính là Tiểu Hồng – từ đâu thoáng cái đã nhảy lên, chui tọt vào trong lòng Tần Vũ Niết.

"Ôi chao, đây là vật gì thế này?" – Tần Vũ Niết bị bất ngờ, luống cuống ôm lấy nó.

Tiểu Hồng không hề khách khí, cứ thế dụi dụi trong vòng tay nàng, vẻ mặt cực kỳ thỏa mãn. Sau khi làm nũng xong, nó thốt ra một tiếng kêu thỏa mãn:

"Òm ọp -"

Nhìn thấy dáng vẻ lém lỉnh của Tiểu Hồng, Tần Vũ Niết không nhịn được cười. Nàng bế nó lên, để sát vào mặt mà cọ cọ, cảm nhận bộ lông mềm mại dễ chịu.

Tiểu Hồng ngây ngốc, đôi mắt tròn xoe thoáng chút ngơ ngẩn trong giây lát, rồi lại kêu "Òm ọp òm ọp -". Khi được đặt lên vai Tần Vũ Niết, nó còn nghịch ngợm quơ quơ đôi chân nhỏ trước khi đứng vững vàng.

Nhìn cảnh tượng đó, Mạnh Bà không khỏi tặc lưỡi, vẻ mặt đầy ganh tị:

"Tiểu vô lương tâm này, lại dám thân thiết với người ngoài đến thế."

Như hiểu được lời chủ nhân, Tiểu Hồng lại nhanh nhẹn nhảy về phía Mạnh Bà, dụi dụi vào lòng bà như để "chuộc lỗi".

Mạnh Bà cười khanh khách không ngừng, ánh mắt dịu dàng hẳn lên.

Tần Vũ Niết đứng bên cạnh, cười mà trêu:

"Không ngờ Tiểu Hồng lại là một linh vật ưa thân cận như vậy, ai cũng muốn dính thế này."

Nghe vậy, Tiểu Hồng lập tức trợn tròn mắt, như thể muốn phản đối kịch liệt. Nó phát ra một loạt tiếng kêu bất mãn:

"Òm ọp! Òm ọp."

Nhìn dáng vẻ tức giận nhưng lại cực kỳ đáng yêu của Tiểu Hồng, Tần Vũ Niết càng cảm thấy lòng mình mềm nhũn. Nàng lén liếc nhìn nó, trong lòng thầm tiếc vì không thể "bắt cóc" sinh vật dễ thương này làm của riêng.

Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu nàng. Tần Vũ Niết quay sang hỏi:

"Mạnh tỷ, ngày trước tỷ từng nói những lá linh phù của tỷ đều được mua tại Quỷ Thị. Nơi đó ai cũng có thể đến hay liệu có cần điều kiện đặc thù gì không? Làm cách nào để tiến vào Quỷ Thị?"

Mạnh Bà đang bận rộn với hộp đồ ăn, nghe câu hỏi thì ngẩng đầu lên, liếc nhìn Tần Vũ Niết một cái đầy ý vị. Bà khẽ nhíu mày, rồi hỏi lại:

"Cô muốn đi Quỷ Thị à?"

Tần Vũ Niết gật đầu lia lịa:

Gà Mái Leo Núi

"Vâng! Ta muốn đến đó để mua vài thứ cần thiết."

Không một chút do dự, Mạnh Bà đáp:

"Muốn đi thì cứ đi thôi."

Câu trả lời thản nhiên của Mạnh Bà khiến Tần Vũ Niết sửng sốt. Đôi mắt nàng sáng rỡ, không kìm được sự vui mừng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Thật sao?! Ta thật sự có thể đi Quỷ Thị à?"

Mạnh Bà nhún vai, thản nhiên nói:

"Đương nhiên là được. Ta dẫn cô đi, thế là xong."

Nhưng ngay sau đó, như nhớ ra điều gì, gương mặt Mạnh Bà bỗng trở nên nghiêm túc. "Nếu cô muốn đi một mình, thì tốt nhất đừng làm thế. Với tu vi cùng thực lực hiện tại của cô, Quỷ Thị tuyệt đối không phải nơi dễ đối phó. Đó là vùng đất vô chủ, nơi ngư long hỗn tạp, đủ loại thành phần tam giáo cửu lưu tụ tập. Ta sợ cô sẽ không ứng phó nổi nếu có chuyện chẳng may xảy ra."

Nghe vậy, Tần Vũ Niết trầm ngâm, gật đầu đầy nghiêm trọng:

"Ta hiểu rõ điều này."

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng, Mạnh Bà bật cười, vội trấn an:

"Cô đừng lo, Quỷ Thị cũng không đáng sợ đến thế đâu. Ta chỉ nói vậy vì cô là người thường, không có khả năng tự bảo vệ tốt trong môi trường đó mà thôi."

Tần Vũ Niết cười nhạt, tự giễu:

"Ta biết rồi, chỉ là do ta quá yếu kém mà thôi."

Mạnh Bà liếc nàng một cái, chậm rãi nói tiếp:

"Dù yếu nhưng cô cũng không đến mức không thể xoay xở. Bùa hộ mệnh chính là ngọc bội do Diêm Vương gia đích thân ban tặng cô. Phần lớn quỷ hồn không thể gây hại gì cho cô, và ngay cả những huyền sư thông thường cũng chẳng dám động đến cô. Trừ khi..."

Đến đây, giọng Mạnh Bà đột nhiên ngưng bặt.

Tần Vũ Niết không kìm được tò mò, vội hỏi:

"Trừ khi thế nào? Tỷ nói tiếp đi."

Mạnh Bà thở dài, vẻ mặt có chút mệt mỏi:

"Cụ thể thì ta cũng không rõ. Chỉ là nghe nói gần đây có một số việc chẳng lành xảy đến. Không chỉ con người, mà cả quỷ hồn cũng không được an toàn. Tóm lại, khi đến Quỷ Thị, cô nhớ theo sát ta, đừng có chạy lung tung."

Lời cảnh báo của Mạnh Bà khiến Tần Vũ Niết nghiêm túc gật đầu, đáp lời chắc chắn như đinh đóng cột:

"Ta đảm bảo sẽ luôn theo sát Mạnh tỷ, tuyệt đối không đi lung tung."

Mạnh Bà suy nghĩ một lúc, rồi quyết định:

"Vậy thì đêm mai ta sẽ đến đón cô. Chuẩn bị sẵn sàng đi."

Tần Vũ Niết gật đầu đáp:

"Được, ta sẽ chuẩn bị."

Sau bữa ăn, Mạnh Bà không nán lại lâu mà rời đi ngay.