Ta Bán Cơm Hộp Ở Địa Phủ

Chương 165: Bận rộn công vụ



Sáng hôm sau, khi ánh dương vừa rạng, Vương thẩm đã lái chiếc xe tải cũ kỹ, kêu lạch cạch tiến vào sân. Trên xe chất đầy nguyên liệu ẩm thực, đủ để chuẩn bị suất cơm hộp thường ngày và cả đơn hàng đặc biệt dành cho khách quen. Lần này, Tần Vũ Niết thậm chí còn nhận một đơn đặt hàng từ vị khách kỳ lạ mang biệt danh "Đầu Trọc Diều Hâu Tư." Nàng tính toán sẽ hoàn thành đơn hàng này ngay sau khi bán hết cơm hộp buổi sáng.

"Thịt kho hôm nay chắc chắn sẽ đắt khách." Nàng thầm nhủ, nhanh chóng giao phó việc sơ chế thịt cho Vương thẩm cùng các vị thẩm khác. Trong lúc mọi người tất bật chuẩn bị, Tần Vũ Niết bắt đầu nấu món thịt kho trong chiếc nồi lớn đặt trên bếp lửa hồng rực.

Chưa kịp ninh nhừ nồi thịt, Vương Dương từ bên ngoài chạy vào thông báo:

"Tài xế đã đến."

Nghe vậy, Tần Vũ Niết và mọi người vội vàng chuyển phần cơm dành riêng cho đội lao động địa phương vào chiếc thùng giữ nhiệt. Tài xế không nói nhiều lời, tự mình khuân thẳng lên xe rồi phóng đi, để lại Tần Vũ Niết quay trở lại với món thịt kho còn dang dở.

Nàng liếc nhìn thời gian, biết rõ không còn nhiều nữa. "Mới đó mà đã gần 11 giờ rưỡi."

Vội vàng nếm thử vài miếng thức ăn, Tần Vũ Niết nuốt vội bữa sáng rồi lôi từng hộp cơm đã chuẩn bị sẵn lên chiếc xe thồ nhỏ. "Đã đến giờ vào ca Địa Phủ rồi." Nàng tự nhủ, rời đi trong tâm trạng vừa hồi hộp vừa hưng phấn.

Lần này, Tần Vũ Niết đã thông báo trước về việc ghé đến bán cơm hộp, nhưng cảnh tượng trước mắt khi nàng vừa đặt chân đến khiến nàng kinh ngạc tột độ.

Hàng dài quỷ hồn xếp hàng ngay ngắn, kéo dài đến tận cổng lớn. Thậm chí, có hai quỷ sai phải đứng hai bên để duy trì trật tự, khuôn mặt lạnh như tiền song ánh mắt lại không giấu được vẻ tò mò.

"Chuyện gì thế này? Ta đang bán cơm hay là danh nhân đến gặp mặt quần chúng?" Tần Vũ Niết thầm nghĩ, vừa kinh ngạc vừa buồn cười.

Tuy nhiên, có một điều khiến Tần Vũ Niết cảm thấy yên lòng: những lời đồn thổi vô căn cứ gần đây dường như chẳng gây ảnh hưởng gì đến công việc làm ăn.

Tần Vũ Niết khẽ thở phào nhẹ nhõm. Dòng quỷ hồn đông đúc này chính là bằng chứng rõ ràng nhất rằng việc kinh doanh của nàng vẫn ổn định, không hề bị lung lay bởi mấy tin đồn thất thiệt. "Nếu nguồn thu này mà bị cắt, chắc chắn ta phải tốn gấp đôi, gấp ba thời gian mới đủ tiền mua vé đầu thai mất." Tần Vũ Niết thầm nghĩ, lòng tràn đầy quyết tâm.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Tần Vũ Niết càng thêm tin tưởng: sự ủng hộ của khách hàng chính là tài sản lớn nhất của nàng.

Vừa xuất hiện, đám đông quỷ hồn đã rộn ràng:

"Bà chủ Tần đã tới!"

"Cuối cùng cũng thấy Bà chủ! Ta đã chuẩn bị đơn hàng từ hôm qua, chỉ chờ người xuất hiện thôi."

"Lần này ta muốn đặt dịch vụ giao cơm tận nơi. Nhanh lên nhé, ta đói đến sắp hóa thành Lệ Quỷ rồi."

"Bà chủ Tần, phiếu đặt hàng của ta cũng đã hoàn tất từ lâu, chỉ cần người ký nhận nữa là được."

Một vị khách phía sau cười ha hả: "Ta đã nói ngay từ đầu, Bà chủ Tần tuyệt đối không phải loại ôm tiền bỏ chạy. Mấy kẻ loan truyền lời đồn quả thực ngu xuẩn vô cùng! Kẻ nào đỏ mắt ghen tức đến mức phải bịa đặt chuyện này chứ?"

Một người khác tiếp lời, giọng không giấu nổi sự thích thú:

"Ha ha, đúng vậy. Chính nhờ lũ ngu xuẩn đó, bọn ta hôm nay mới có cơ hội đứng gần đầu hàng thế này."

"Các ngươi thử ngẫm lại xem." Một quỷ hồn cao lớn đứng gần đó lên tiếng, vẻ mặt đầy nghiêm nghị, "Bà chủ Tần mà là kẻ lừa đảo, Diêm Vương gia liệu có để yên? Dám làm chuyện xằng bậy ngay dưới mí mắt của ngài, chẳng khác nào tự tìm đường c.h.ế.t. Lũ quỷ tung tin đó quả thực không biết suy tính. Lẽ hiển nhiên như vậy mà chúng cũng dám đem ra đồn thổi, lẽ nào lại cho rằng thiên hạ đều là kẻ ngốc?"

Những lời này khiến đám đông nhao nhao hưởng ứng, vài kẻ còn lớn tiếng:

"Chính xác! Ai lại đi tin mấy lời ngớ ngẩn đó? Chỉ có kẻ ngu dốt mới bị lung lay."

Tần Vũ Niết đứng phía trên, nghe từng luồng âm thanh ồn ào náo động. Tai nàng ù đi, nhưng vẫn cố gắng lắng nghe được vài đoạn về những lời thị phi hôm qua.

Quả nhiên, trong đám đông vẫn có số ít quỷ hồn bị lung lay bởi tin đồn. Tuy nhiên, đại đa số vẫn giữ vững niềm tin với nàng. Dù gì đi nữa, Tần Vũ Niết là người đầu tiên ký khế ước trực tiếp với Địa Phủ, công việc của nàng là thật, không dám lừa dối ai, càng không dám lừa gạt Diêm Vương gia.

"Lừa gạt Diêm Vương gia?" Nàng bật cười thầm trong dạ. "Chỉ có kẻ chán sống mới dám nghĩ đến chuyện đó."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đám đông mỗi lúc một huyên náo, thậm chí có quỷ hồn xô lấn nhau hòng giành chỗ. Hai quỷ sai đứng kề bên lập tức quát lớn:

"Quỷ nào còn dám ồn ào! Toàn bộ xếp hàng ngay ngắn, không được chen ngang, không được vượt rào!"

Lời quát uy nghiêm khiến bầu không khí dịu xuống đôi chút, nhưng tiếng bàn tán vẫn râm ran không dứt.

Giữa dòng quỷ hồn hỗn loạn, một quỷ hồn quen thuộc bước đến trước mặt Tần Vũ Niết. Chính là Lâm Tùy, thuộc hạ quỷ hồn của nàng, hôm qua được nàng giao trọng trách quản lý đơn hàng. Hắn đưa nàng một chồng văn kiện ghi thông tin đơn đặt hàng cùng vài bản báo cáo chi tiết.

"Đây là thông tin thuộc hạ thu được hôm qua, cả đơn đăng ký nữa. Lão bản xin hãy kiểm tra." Lâm Tùy nói, giọng điềm tĩnh.

Tần Vũ Niết liếc qua một lượt, gật đầu hài lòng: "Tốt lắm, ngươi vất vả rồi."

Gà Mái Leo Núi

Lâm Tùy nghiêm trang đáp: "Phục vụ cho Lão bản là trách nhiệm của thuộc hạ, không dám nói vất vả."

Lời nói của Lâm Tùy nghiêm túc đến mức khiến Tần Vũ Niết phải bật cười.

Quay lại đối mặt với đám đông, Tần Vũ Niết cất giọng rõ ràng, trấn an:

"Thật xin lỗi, hôm qua ta có việc đột xuất nên phải tạm thời rời đi. Mọi người cứ yên tâm, hôm nay ta sẽ xử lý tất cả đơn hàng. Xin đừng nóng vội, ta sẽ bắt đầu ngay bây giờ."

Dứt lời, Tần Vũ Niết khéo léo nhường vị trí bán phần cơm thức ăn lại cho Lâm Tùy trông coi, còn nàng thì ngồi xuống chiếc bàn nhỏ, chuẩn bị thu nhận đơn hàng.

Chưa kịp bắt đầu công việc, một nhóm hơn mười quỷ hồn từ đâu kéo tới, gương mặt tràn ngập vẻ xúc động. Tần Vũ Niết vừa ngẩng đầu lên thì thấy cả đám đồng loạt hành lễ với nàng.

Trước tình huống bất ngờ này, Tần Vũ Niết vội đứng bật dậy, vội vàng đỡ họ:

"Các vị, các vị làm gì thế này? Mau đứng lên, có chuyện gì cứ từ từ nói ra."

Một trong số đó, một lão quỷ với gương mặt khắc khổ nhưng ánh mắt rạng rỡ, vừa ngẩng đầu lên vừa xúc động nói:

"Bà chủ Tần, hôm nay bọn ta đến đây là để tạ ơn nàng. Nhờ nàng mà người nhà bọn ta trên dương gian mới nhận được tin tức. Không chỉ vậy, họ còn gửi đồ xuống cho bọn ta nữa."

Nói đến đây, lão quỷ phấn khởi rút từ cổ mình ra một chiếc khăn quàng màu đỏ mới tinh, ánh mắt đầy tự hào:

"Bà chủ Tần nhìn xem, đây là thê tử của ta thiêu xuống cho ta đấy. Ấm áp vô cùng, đúng không?"

Tần Vũ Niết nhìn chiếc khăn quàng, không nhịn được mà bật cười:

"Đẹp quá, lại còn ấm áp như thế này, quả nhiên là thê tử của ngài rất chu đáo."

Những quỷ khác cũng rối rít khoe khoang:

"Bà chủ Tần, người nhà ta gửi xuống cho ta cả một bộ y phục mới."

"Ta còn nhận được một chiếc vòng tay, nghe nói là bảo vật gia truyền đấy."

Tiếng nói ríu rít, không khí tràn ngập sự ấm áp lẫn hài hước. Tần Vũ Niết cảm giác như nàng vừa tiếp thêm một chút sinh khí vào thế giới âm u tăm tối nơi đây.

"Được rồi, chư vị cứ ngồi xuống, từ từ kể chuyện, từ từ dùng bữa, ta sẽ lo chu đáo cho từng người."

Bên ngoài, hàng quỷ vẫn tiếp tục xếp dài nhưng ai nấy đều mang nụ cười nhẹ nhõm trên môi, như thể mọi gánh nặng trong lòng đều được hóa giải.