Những quỷ khác nghe vậy cũng bắt đầu nhao nhao khoe:
"Bà chủ Tần, ta cũng được nhi tử thiêu xuống cho một bộ y phục mới. Hắn còn nói không biết dưới Địa Phủ lạnh lẽo thế nào, sợ ta rét nên gửi thêm cả miên phục."
"Không chỉ vậy đâu. Nhi tử nhà ta còn biết ta thích uống trà nên gửi cả lá trà loại hảo hạng. Nàng nào có hay, ta đã tích góp mấy năm trời, mãi mới dành dụm được hơn hai vạn để làm đại lễ báo mộng. Nếu không phải nhờ dịch vụ của nàng, e rằng ta chẳng bao giờ có cơ hội báo tin cho chúng đâu."
Tần Vũ Niết nghe xong, nở nụ cười tươi tắn:
"A, nhi tử nhà ngài quả thực hiếu thuận. Có được đứa con như vậy thật là có phúc phần."
Lão quỷ xúc động cúi đầu, giọng khàn đặc nhưng tràn đầy lòng biết ơn:
"Tất cả đều nhờ vào nàng, Bà chủ Tần! Đại ân đại đức của nàng, bọn ta cả đời này không thể nào báo đáp hết. Nhưng người tốt nhất định sẽ gặp được chuyện lành, bọn ta ở đây, nhất định sẽ phù hộ cho nàng."
Một quỷ khác chen vào, đôi mắt sáng rỡ:
"Bà chủ Tần, nàng nào có hay. Khi nhận được hình ảnh gia đình gửi xuống, ta mừng đến rơi lệ. Đã bao nhiêu năm rồi ta không được nhìn thấy người thân của mình. Thê tử của ta còn bảo nữ nhi của ta vừa mới kết hôn năm ngoái, giờ còn sắp sinh cháu rồi. Ta sắp được làm ông ngoại!"
Tần Vũ Niết tròn mắt, vội vàng chúc mừng:
"Thiên ôi! Đây quả là đại hỷ sự! Chúc mừng ngài thăng chức thành ông ngoại."
Ông quỷ cười sảng khoái, không giấu được niềm hân hoan:
"Đa tạ nàng, Bà chủ Tần! Tất cả là nhờ ơn nàng giúp truyền tin. Nhân tiện, nàng cũng nên gắng sức. Tìm một vị phu quân hợp ý, rồi sinh thêm một đứa nhỏ, thế mới là viên mãn nhân sinh."
Tần Vũ Niết nghe xong, cố nén nét cười khổ trong lòng, bày ra vẻ mặt phiền muộn, cất lời than thở:
"Vị tiền bối à, ngài nghĩ ta không muốn tìm lang quân sao? Nhưng thời cuộc hiện nay, tìm một người hợp ý thực sự khó khăn. Hơn nữa, ta vẫn chưa gặp được mối nhân duyên Thiên Định. Ngài xem, ta bận rộn suốt ngày, đến cả thì giờ nghỉ ngơi còn không có, lấy đâu ra lúc rảnh rỗi mà đi tìm hiểu. Hơn nữa, ngài thử nghĩ xem, nếu ta thật sự xuất giá, sinh thêm một đứa nhỏ, vậy thì ai sẽ là người lo liệu cơm hộp cho chư vị đây? Ai lo rượu ngon, đồ cúng lễ vật? Ngài nói xem, những lời ta nói có phải là có lý không?"
Nghe Bà chủ Tần phân trần, đám quỷ nhất thời lặng thinh, ai nấy trầm ngâm vài giây. Quả thực, lời nàng nói không sai. Nếu Bà chủ Tần phải bận rộn chăm sóc con nhỏ, ai sẽ thay nàng lo liệu cơm nước? E rằng từ nay về sau, rượu và lễ vật họ được hưởng thụ cũng sẽ không còn nữa.
Tần Vũ Niết thoáng thấy vẻ do dự của cả đám, môi nàng liền nở một nụ cười nhàn nhạt, đầy mãn nguyện. Ít ra, từ nay cũng sẽ không còn ai giục ta đi lấy chồng nữa. Nàng thầm nhủ.
Nhưng đúng lúc Tần Vũ Niết đang mừng thầm, từ trong đám quỷ bỗng có một giọng nói lớn vang lên:
"Bà chủ Tần, lão phu có đứa cháu trai năm nay vừa tròn hai mươi sáu tuổi. Nó giữ chức vị cao trong một thương hội lớn, trong nhà điền sản phong phú, xe ngựa sang trọng. Dáng người cao ráo, lại còn phong tư tuấn tú. Nghe nói lúc học ở Học phủ còn là mỹ nam của trường, được người đời xưng tụng là... Học viện Công tử đó. Hay là để ta tiện thể gửi thư lên trần, cho hai người làm quen thử xem?"
Tần Vũ Niết: "..."
Câu chuyện chưa dừng lại. Vị quỷ kia càng nói càng hăng hái, như thể vừa nghĩ ra một diệu kế. Cuối cùng, lão liếc nhìn quanh đám quỷ, rồi nghiêm túc hỏi lớn:
"Ai có mang theo bút mực không? Để ta ghi lại những lời này, gửi kèm thêm chút ý tứ cầu hôn. Nếu việc này thành, Bà chủ Tần sau này chính là cháu dâu của ta rồi."
Cả đám quỷ ban đầu ngạc nhiên, sau đó cười ầm lên:
"Ôi trời, hóa ra ngươi lại tính toán thâm sâu như vậy."
"Đúng là một nước cờ cao tay."
Một quỷ khác chen ngang, giọng đầy tiếc nuối:
"Đáng tiếc, ta không có cháu trai nào ngon lành như vậy. Thậm chí, con trai cũng không bằng người ta..."
"Ta cũng chẳng có."
Những quỷ không có con trai hoặc cháu trai chỉ biết ngậm ngùi nhìn người khác với ánh mắt ganh tị.
Bỗng từ trong đám, có một quỷ lớn tuổi bước lên, đầy nghiêm túc nói:
"Bà chủ Tần, nàng thử xét xem con trai lão phu có được không. Nó tự lập nghiệp kinh doanh, tài sản cũng có tầm vài trăm vạn, có xe có nhà đàng hoàng. Dù hơi lùn một chút, thân cao chỉ bảy thước, năm nay cũng hơi 'dừ', đã ba mươi sáu tuổi, nhưng được cái cực kỳ hiếu thảo, chăm sóc người khác chu đáo vô cùng."
Cả đám quỷ lập tức quay sang nhìn vị quỷ kia với ánh mắt ngao ngán. Một quỷ trẻ hơn không nhịn được, bĩu môi nói thẳng:
"Với bộ dạng của ngài, nếu con trai ngài mà giống hệt ngài, thì ba mươi sáu tuổi vẫn còn cô độc cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên."
Câu nói này như chạm đúng "nỗi lòng thầm kín" của mọi quỷ xung quanh. Tất cả đều gật gù đồng tình.
Gà Mái Leo Núi
Vị quỷ kia vẫn không chịu thua, quay sang nhìn Bà chủ Tần:
"Bà chủ Tần, ta nói thật lòng đó, nàng thử nhìn qua con trai ta một chút đi. Dù gì nó cũng có tài sản, có xe có nhà, không lẽ không lọt vào mắt xanh của nàng?"
Nhưng một quỷ khác lập tức chen ngang:
"Thôi nào, Bà chủ Tần tài sắc vẹn toàn như vậy, lại còn tháo vát. Nàng ấy chắc chắn xứng đáng với một vị công tử hoàn hảo hơn. Bà chủ Tần, hay nàng thử cân nhắc con trai ta đi, nó..."
Lời nói vừa dứt, đám quỷ xung quanh lập tức hào hứng khoe con cái của mình, hết người này đến người kia đều mong muốn Tần Vũ Niết để mắt đến quý tử của họ.
"Bà chủ Tần, con trai ta cũng rất ưu tú..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Con trai ta tuy không cao lớn lắm nhưng mà vô cùng tuấn tú."
"Bà chủ Tần, nàng suy nghĩ kỹ lại, thử xem con trai ta có được không?"
Thậm chí ngay cả những quỷ đang đứng xếp hàng mua cơm hộp cũng không chịu nổi, cứ liên tục tiến cử con cái của mình, muốn Tần Vũ Niết lưu tâm.
Tần Vũ Niết nghe mà đầu óc quay cuồng, khóe miệng không khỏi co giật."..."
Ôi chao, chuyện đã biến từ thúc giục hôn nhân thành rao bán quý tử của nhà mình rồi!
Ngay lúc ấy, một con quỷ có vẻ thích trêu đùa liền lên tiếng: "Bà chủ Tần, có nhiều quý tử như vậy, nàng cứ tùy ý chọn lựa đi."
Tần Vũ Niết liếc mắt nhìn quanh, cảm thấy không thể tin được rằng lại có kẻ dám nói ra lời này vào lúc này."..."
Khi quay lại, nàng thấy người vừa lên tiếng chính là Tiêu Nhiếp, kẻ quen thuộc.
Tần Vũ Niết vừa nhìn thấy là người quen, lập tức trợn mắt trừng, giọng đầy bất mãn:
"Hay cho ngươi! Ngươi cũng dám cười nhạo ta sao?"
Tiêu Nhiếp mặt đầy vẻ hớn hở, không hề che giấu ý cười:
"Ha ha ha, ta thấy mấy vị kia dường như muốn đem hết con trai họ giao cho nàng. Nếu nàng không chọn được, hay là cứ nhận hết đi, rồi từ từ cân nhắc?"
Tần Vũ Niết mặt đơ như gỗ:
"Hay là ta tặng hết lại cho ngươi luôn?"
Tiêu Nhiếp nhún vai cười khẩy:
"Đưa ta thì làm được gì? Toàn là quý tử, ta nhận về cũng vô dụng. Vả lại, người với quỷ hai cõi chẳng hề liên quan, ta không muốn gây họa cho người khác đâu. Nàng cứ tự mình 'thưởng thức' đi!"
Tần Vũ Niết giả vờ nghiêm túc, giọng đầy trêu chọc:
"Không sao. Thời nay, chuyện Long Dương chi hảo cũng chẳng hiếm. Ta cũng không hề kỳ thị tình cảm đồng giới đâu, ngươi thử cân nhắc xem?"
Tiêu Nhiếp nghe vậy thì khóe miệng co giật, bất lực ngước mắt nhìn lên trời xanh, rồi nói bâng quơ:
"À... hôm nay thời tiết quả là đẹp đẽ vô cùng, dù có hơi u ám một chút..."
Tần Vũ Niết hừ một tiếng, chẳng buồn đôi co.
Bỗng nhiên, cái nơi náo nhiệt vừa nãy đột ngột im bặt.
Tần Vũ Niết chưa kịp quen với sự yên ắng bất ngờ này thì giữa sự tĩnh lặng đó, một giọng nói như sấm rền vang vọng rõ mồn một:
"Tần lão bản, nếu cô nương đã khó chọn, chi bằng nhận hết đi thôi!"
Nàng khẽ nhíu mày: "..."
Phạm Vô Cữu cất bước tiến vào, nghe vậy liền tò mò hỏi:
"Chọn lựa điều chi mà phải thu nhận hết? Lời này của ai?"
Tạ Tất An cũng theo sau, đưa mắt nhìn bầy quỷ đang xếp hàng dài, mày liễu khẽ nhíu lại, khó hiểu:
"Sao hôm nay nơi này lại náo động đến vậy?"
Tần Vũ Niết quay đầu, thấy hai bóng hình cao gầy, một đen một trắng, đang chậm rãi tiến lại. Nàng cố giữ vẻ bình tĩnh, cười khẽ thỉnh an:
"Phạm đại ca, Tạ đại ca, nhị vị sao lại quang lâm đến đây?"
Tiêu Nhiếp đứng bên cạnh, lập tức hô lớn: "Thất gia, Bát gia."
Phạm Vô Cữu cười nhạt, đáp lời:
"Chúng ta chấp hành nhiệm vụ câu hồn trở về, tình cờ đi ngang qua đây, nghe tiếng ồn quá đỗi, cứ ngỡ có biến cố nghiêm trọng nào. Đến xem mới biết, hóa ra đang quảng bá con trai, lại còn bảo cô nương phải chấp nhận hết thảy? Tần lão bản, cô đang tham gia vào buổi tuyển phu quân quy mô lớn đấy sao?"
Vừa dứt lời, ánh mắt y tò mò liếc sang Tiêu Nhiếp, chờ một lời giải thích tường tận.
Tiêu Nhiếp bật cười giải thích:
"Không phải đâu, họ chỉ đang khoe khoang con trai, cháu trai nhà mình. Ai nấy đều muốn giới thiệu để Tần lão bản kết giao, làm quen. Nhưng vì số lượng đông đảo, cô ấy không tài nào lựa chọn được, nên họ mới bảo... thôi thì cứ nhận hết đi!"
Nghe vậy, Phạm Vô Cữu và Tạ Tất An liếc nhìn nhau đầy thâm ý, trong mắt ánh lên vẻ bí hiểm khó lường. Cả hai đồng thanh:
"Thì ra là thế sao..."
Tần Vũ Niết mặt đỏ bừng, xua tay lia lịa, lúng túng giải thích: "Họ chỉ đùa giỡn thôi, hiện tại ta chỉ muốn chuyên tâm vào sự nghiệp, chưa hề nghĩ đến chuyện hôn nhân đại sự đâu."