Ta Bán Cơm Hộp Ở Địa Phủ

Chương 169: Nghe thôi cũng thấy đau rồi



Hôm nay, việc nàng suýt "diện kiến Diêm Vương" không phải là theo nghĩa bóng để đàm luận chuyện cõi âm, mà là một cuộc chạm trán thực sự có thể lấy đi mạng sống.

Nếu Mạnh Bà không phản ứng kịp thời, nhanh tay kéo lại thì với cú chưởng kia, Tần Vũ Niết đã chẳng còn cơ hội đứng đây mà cảm khái về sự mong manh của sinh mệnh.

Mạnh Bà dắt Tần Vũ Niết vào Quỷ thị. Vừa bước vào khu phố, nàng lập tức bị thu hút bởi khung cảnh nhộn nhịp trước mắt. Đèn đuốc sáng trưng, người đi kẻ lại đông như hội, có cả người sống lẫn quỷ chen chúc nhau hệt như đi chợ Tết.

Điều kỳ lạ là phần lớn những người có mặt ở đây đều là huyền sư – những kẻ chuyên đi săn quỷ hoặc giao dịch với cõi âm.

Tần Vũ Niết tò mò quan sát khắp nơi nhưng chẳng ngờ chuyện lại xảy ra ngay lúc nàng vừa định ngắm nghía thêm chút nữa.

Từ xa, một huyền sư đang rượt đuổi một con quỷ với tốc độ chóng mặt, cả hai lao thẳng về phía Tần Vũ Niết và Mạnh Bà như một cơn lốc xoáy.

Sự việc diễn ra chỉ trong khoảnh khắc. Con quỷ vừa nhìn thấy Mạnh Bà và Tần Vũ Niết thì khựng lại như gặp phải thứ gì đó vô cùng đáng sợ. Nhưng khi nó liếc sang Tần Vũ Niết và cảm nhận được luồng khí kỳ lạ tỏa ra từ nàng, mặt nó lập tức biến sắc, tràn ngập nỗi kinh hoàng.

Tần Vũ Niết cũng giật mình, chưa kịp hiểu chuyện gì thì con quỷ đã nhanh chóng đổi hướng, tránh xa nàng như tránh ôn dịch.

Nhưng khổ nỗi, huyền sư phía sau quá sát nút, chẳng thể thắng kịp đà lao tới. Cú chưởng mang theo uy lực kinh người, cứ thế nhắm thẳng vào mặt Tần Vũ Niết mà phóng tới, hệt như muốn đoạt mạng nàng ngay tại chỗ.

Tần Vũ Niết biết rõ mình nên tránh nhưng cơ thể như bị đóng băng, hoàn toàn không thể nhúc nhích. Trong khoảnh khắc đó, nàng chỉ còn biết nhắm tịt mắt, chuẩn bị tinh thần đón nhận cú chưởng trời giáng.

Ngay lúc nguy cấp, Mạnh Bà kịp thời kéo nàng ra khỏi phạm vi nguy hiểm, cứu nàng một mạng.

Vì không kịp thu hồi nội lực đã xuất ra, huyền sư kia chịu phản phệ, dẫn đến trọng thương, tức thì phun ra một ngụm m.á.u tươi trước sự kinh hãi của vô số người qua lại.

Tần Vũ Niết trợn tròn mắt, tim đập thình thịch vì sợ hãi, thầm cảm thấy may mắn vì có Mạnh Bà bên cạnh. Nếu không... hậu quả chẳng dám nghĩ tới nữa.

Huyền sư kia vội vàng lau m.á.u trên khóe miệng, trừng mắt tức tối quát vào mặt Tần Vũ Niết:

– "Ngươi học đạo ở đâu? Sư phụ không dạy rằng chưa học tới nơi chớ bén mảng vào Quỷ thị sao? Mạng sống nhỏ bé của ngươi không biết quý trọng sao? Định hại người rồi hại luôn cả mình chắc?"

Nghe đến đây, Tần Vũ Niết hơi chột dạ, thoáng nghĩ: "Phải rồi... ta chỉ là một phàm nhân chẳng biết gì, có khi thật sự không nên vào nơi này làm gì."

Nhưng ý nghĩ đó chỉ lướt qua một giây rồi biến mất. Nàng lập tức trấn tĩnh lại, ánh mắt sáng lên đầy quyết tâm: "Không! Ta tới đây là để thay đổi bản thân, để chạm đến những điều trước đây chưa bao giờ dám mơ tới. Nếu ta không dám đối diện thì làm sao có thể trở nên mạnh hơn?"

Nàng muốn trở nên mạnh mẽ, muốn tự bảo vệ bản thân, để lần sau gặp những tình huống như thế này, nàng không cần dựa dẫm vào bất cứ ai mà có thể tự mình thoát hiểm.

Hơn nữa, rõ ràng không phải lỗi của nàng. Chính tên huyền sư kia rượt đuổi quỷ ngay giữa phố, suýt chút nữa còn làm nàng vạ lây. Vậy mà thay vì xin lỗi, hắn còn quay sang lớn tiếng chất vấn nàng, cứ như thể nàng mới là kẻ gây họa.

Tần Vũ Niết vừa định mở miệng đáp trả thì đã thấy Mạnh Bà nổi giận. Tính tình Mạnh Bà xưa nay nóng nảy, nhìn thấy thái độ ngạo mạn ấy, nàng lập tức thay đổi sắc mặt, vẻ đẹp diễm lệ trở nên lạnh lùng đáng sợ. Nàng cất giọng, nghe nhẹ nhàng mà chứa đầy sự uy hiếp:

– "Ngươi thuộc môn phái nào? Sư phụ ngươi không dạy rằng trong Quỷ thị này, có những người ngươi tuyệt đối không thể đắc tội sao?"

Từ khi đặt chân đến Địa Phủ, dù là quỷ hồn hay Quỷ sai, ai gặp Mạnh Bà cũng đều kính nể, khách khí hết mực. Vậy mà hôm nay, lần đầu tiên có kẻ dám nói năng trịch thượng với Mạnh Bà như thế.

Huyền sư kia nghe vậy thì nhíu mày khó chịu nhưng vẻ mặt vẫn đầy kiêu ngạo, giọng điệu tự tin vô cùng:

– "Hừ! Ta đây chính là đệ tử đời thứ một trăm hai mươi tám của Huyền Chân phái. Ngươi chưa nghe qua Huyền Chân phái à? Quả là ếch ngồi đáy giếng, kiến thức nông cạn vô cùng."

Mạnh Bà chỉ liếc xéo hắn một cái, ánh mắt bàng quan, chẳng mấy để tâm. Khóe miệng nàng khẽ nhếch lên, nở nụ cười khinh miệt rồi nhàn nhạt đáp:

– "Ồ, chưa từng nghe tới."

Huyền sư kia nghe thấy câu đó, sắc mặt lập tức tối sầm lại, trong mắt ánh lên sự giận dữ pha chút khinh bỉ. Hắn giơ tay chỉ thẳng vào mặt Mạnh Bà, nghiến răng nghiến lợi quát:

– "Ngươi! Ngay cả Huyền Chân phái mà cũng không biết?! Ta thấy ngươi là ngán sống rồi!"

Nghe đến đây, ánh mắt Mạnh Bà lạnh như băng, sát khí tỏa ra khiến không khí xung quanh như đông cứng lại. Chỉ thấy Mạnh Bà khẽ nhướng mày, không nói lời nào, lập tức vung tay ra nhanh như chớp. Trong nháy mắt, Mạnh Bà đã nắm chặt lấy bàn tay đang chỉ vào mặt mình.

Rắc!

Tiếng xương gãy giòn tan vang lên, khiến ai nghe thấy cũng phải rùng mình. Cánh tay của gã Huyền sư bị Mạnh Bà bẻ gãy trong tích tắc, đau đớn đến mức mặt mày hắn méo xệch, gào lên t.h.ả.m thiết:

– "A ——!!"

Tiếng kêu rợn người vang vọng khắp con phố, khiến người ta phải lạnh sống lưng. Nhưng ở nơi Quỷ thị vốn hỗn loạn này, cảnh tượng như thế chẳng hề hiếm gặp nên chẳng ai buồn để tâm.

Mạnh Bà hừ lạnh, liếc nhìn gã Huyền sư đang ôm tay rên rỉ dưới đất, giọng nói đằng đằng sát khí:

– "Ngươi quả thực to gan! Ngươi có biết, ngay cả tổ sư gia của ngươi khi diện kiến ta cũng phải kính nể ba phần? Ngươi là thứ gì mà dám giơ ngón tay chỉ thẳng mặt ta?! Thật sự không biết sống c.h.ế.t!"

Gã Huyền sư ôm cánh tay đau đến phát run, mặt nhăn nhúm lại như bánh bao hấp hỏng. Hắn chỉ biết há miệng thở dốc trong cơn đau mà chẳng dám nói thêm câu nào.

Tần Vũ Niết đứng cạnh nhìn cảnh tượng mà toát mồ hôi lạnh. Nghe tiếng xương gãy kèm theo tiếng hét thê t.h.ả.m kia, nàng không khỏi rùng mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Tê... Quả là đau đớn."

Nhưng điều làm nàng ngạc nhiên hơn cả là... Mạnh Bà xinh đẹp như tiên tử lại ra tay hung hãn đến vậy. Cái khí chất vừa lạnh lùng vừa quyết đoán ấy... quả thực khiến người ta phải ngưỡng mộ.

"Nhưng mà... thật oai phong! Ta vô cùng thích thú."

Tần Vũ Niết đưa đôi mắt sáng ngời đầy phấn khích nhìn Mạnh Bà, ánh mắt như phát sáng lấp lánh. Trong đầu nàng nhanh chóng nảy ra một ý nghĩ: "Nếu ta mà cũng lợi hại như vậy thì tốt biết bao. Khi nãy tên Huyền sư kia dám lên mặt với ta, ta cũng có thể ra tay đ.á.n.h cho hắn tơi bời như Mạnh tỷ vừa rồi."

Mạnh Bà nhìn vẻ mặt Tần Vũ Niết mà có phần ngạc nhiên, sợ cô bị dọa sợ. Nghĩ thế, bà quyết định thu lại chút khí thế, quay đầu nhìn Tần Vũ Niết định an ủi vài câu. Ai ngờ, vừa quay lại đã bắt gặp đôi mắt long lanh đầy... phấn khích đang nhìn mình chăm chú.

Mạnh Bà chớp mắt, khó hiểu vô cùng:

– "...???"

“Chuyện gì đây? Vì sao trông nàng không hề bị dọa sợ, mà ngược lại còn có vẻ... hưng phấn tột độ?”

Mạnh Bà chần chừ mở miệng hỏi dò:

– "Cô... có ổn không?"

Tần Vũ Niết nghe vậy, lập tức hớn hở trả lời, giọng đầy phấn khích:

– "Ta không sao! Mạnh tỷ ơi, ngài vừa rồi quá đỗi oai phong. Có thể truyền dạy cho ta được không?"

Mạnh Bà khẽ nhíu mày, đôi môi đỏ mọng hơi hé ra vì ngạc nhiên:

– "Cô không thấy sợ?"

Tần Vũ Niết cười hồn nhiên, lắc đầu nguầy nguậy:

– "Ta không hề sợ hãi! Ta còn rất muốn trở nên lợi hại như tỷ. Nếu gặp phải chuyện tương tự, ta cũng có thể tự tay xử lý hai ba chiêu là xong."

Mạnh Bà nghe xong, khẽ gật đầu nhưng vẫn còn chút băn khoăn, nói với vẻ nghi hoặc:

Gà Mái Leo Núi

– "Không tệ! Nhưng có chút kỳ lạ... Ta nhớ lần trước kiểm tra, thân thể cô còn yếu hơn thế này rất nhiều, sao bây giờ lại khỏe lên trông thấy?"

Nói đoạn, nàng đặt tay lên người Tần Vũ Niết, khẽ nhíu mày suy tư:

– "Ừm... Chẳng lẽ lần này luyện chế t.h.u.ố.c có hiệu quả tốt hơn?"

Nghĩ một hồi, nàng nói tiếp:

– "Lát nữa ta sẽ đi tìm người của Dược Môn, xem bọn họ có luyện được viên Kim Ngọc Đan nào không."

Trong khi Mạnh Bà và Tần Vũ Niết trò chuyện rôm rả như thể chẳng hề nhìn thấy ai khác, gã Huyền sư vẫn đang nằm dưới đất, quằn quại vì đau đớn. Nhìn hai người thản nhiên như không coi hắn ra gì, ánh mắt hắn dần ánh lên vẻ tàn nhẫn.

Lướt mắt nhìn qua Tần Vũ Niết – phàm nhân đứng bên cạnh Mạnh Bà – hắn nhanh chóng nảy ra ý đồ hiểm độc: "Không đối phó được với nữ nhân áo đỏ này thì sao chứ? Chỉ cần động tay với con nhóc kia, chẳng phải dễ như trở bàn tay hay sao?"

Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn càng trở nên tàn nhẫn hơn. "Hôm nay mối thù này, nếu ta không trả được, còn mặt mũi nào nhận là đệ tử Huyền Chân phái?."

Bên kia, Tần Vũ Niết chẳng hay biết gì về âm mưu kia, chỉ thấy tinh thần phấn chấn, hào hứng gật đầu lia lịa:

– "Được rồi! Mạnh tỷ, xin hãy truyền dạy cho ta."

Đột nhiên như nhớ ra điều gì, nàng chỉ tay về phía gã Huyền sư đang nằm lăn lộn dưới đất, mặt méo mó vì đau đớn, hỏi:

– "Còn tên kia thì sao? Nên xử trí hắn thế nào đây?"

Mạnh Bà khẽ liếc nhìn người nọ, sắc mặt điềm nhiên như không, ung dung đáp lời:

– "Không cần bận tâm, tự khắc sẽ có người đến giải quyết."

Tại Quỷ thị, những chuyện thế này xảy ra như cơm bữa. Bảo nơi đây an toàn là đúng, mà nói không an toàn cũng chẳng hề sai.

An toàn là vì dù có xung đột kịch liệt đến mấy, cũng không kẻ nào dám đoạn tuyệt tính mạng của nhau.

Nhưng không an toàn, là bởi vì, miễn sao không can dự đến sinh tử, đám Quỷ sai phụ trách tuần tra sẽ chẳng thèm nhúng tay vào.

Vào khoảng thời gian trước và sau ngày Quỷ Môn khai mở, Diêm Vương sẽ phái một lượng lớn Quỷ sai đến Quỷ thị tăng cường tuần tra, đề phòng tình huống bất trắc.

Dẫu Quỷ thị được xem là vùng đất vô chủ, nhưng vẫn tồn tại những quy tắc bất thành văn.

Dù sao đi nữa, Quỷ thị tự do đến mấy cũng là địa phận của Địa Phủ. Nếu xảy ra sự kiện chấn động hay tình huống đặc biệt, Diêm Vương tuyệt đối không thể khoanh tay bàng quan, chắc chắn sẽ đích thân can dự giải quyết.