Quỷ thị vốn là nơi âm khí ngập tràn, song lại thu hút không ít Huyền sư, Tiên nhân từ Thần giới và thậm chí là những phàm nhân gan dạ đến đây săn tìm kỳ trân dị bảo. Lâu dần, nơi này trở thành một chốn đặc thù, vừa náo nhiệt phồn hoa lại vừa chất chứa đầy rẫy hiểm nguy.
Mạnh Bà dẫn Tần Vũ Niết tiến về phía trung tâm Quỷ thành. Mặc dù vừa trải qua một trận phong ba nhỏ, tâm trạng của nàng chẳng hề bị ảnh hưởng. Ngược lại, nàng càng thêm háo hức mong chờ chiêm ngưỡng thế giới đầy huyền bí này.
Còn tên Huyền sư bị thương khi nãy, chẳng bao lâu sau khi hai người họ rời đi, hắn đã bị kẻ khác đưa đi xử lý, số phận ra sao cũng chẳng ai buồn quan tâm.
Vừa đi, Mạnh Bà vừa giới thiệu cho Tần Vũ Niết:
– "Khu vực gần cổng vào này không có gì đáng giá, toàn tạp vật mà thôi. Hàng hóa tinh túy đều nằm sâu bên trong. Song nếu nàng muốn dạo chơi mua sắm chút vật phẩm thú vị thì cũng không thiếu. Đồ vật tại đây hầu hết đều mang theo chút 'tử khí', nhưng đôi khi cũng hữu dụng đấy. Còn bảo vật chân chính, thường chỉ tập trung trong tay một vài đại gia tộc ở phía trong kia."
Mạnh Bà tiếp tục giải thích:
– "Tại Quỷ thị, mọi thứ đều có thể mua được, từ tin tức tình báo, sinh mạng, cho đến phù lục, vũ khí, đan dược, thậm chí là tiên phẩm. Chỉ cần có đủ tiền tài, muốn gì cũng có thể sở hữu. Hơn nữa, mỗi quý nơi đây đều tổ chức một Đấu giá thịnh hội cực kỳ danh giá. Những món được mang ra đấu giá đều thuộc dạng hiếm có khó cầu, khiến không ít kẻ tranh giành đến mức phát cuồng. Tuy nhiên, không phải ai cũng được phép tham dự. Họ sẽ chọn lọc khách dựa trên thân phận và tài sản, điều kiện tối thiểu là phải chứng minh sở hữu tài sản trên trăm triệu Minh tệ."
– "Trăm triệu Minh tệ?" – Tần Vũ Niết vừa nghe đến con số này, đôi mắt liền sáng rực như tinh tú. Nàng không khỏi cảm thán:
– "Quả nhiên Đấu giá hội là nơi tập trung của bậc kỳ nhân."
Mạnh Bà khẽ gật đầu, giọng điệu thản nhiên như nói về một chuyện hết sức tầm thường:
– "Đúng vậy, Đấu giá hội này không phải chốn dành cho kẻ nghèo hèn. Đồ vật đem ra đấu giá ít nhất cũng cỡ vài chục triệu, có món còn lên tới cả trăm triệu. Nếu trong túi trống rỗng mà dám vào đó, chỉ tổ chuốc lấy sự hổ thẹn mà thôi."
Nghe đến đây, Tần Vũ Niết trầm ngâm giây lát rồi tò mò vấn:
– "Quỷ thị chỉ dùng duy nhất Minh tệ để giao dịch sao?"
Mạnh Bà mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:
– "Phải, Minh tệ là loại tiền tệ thông dụng nhất ở đây. Nếu nàng dùng tiền tệ khác, cần phải đến quầy hối đoái tại Quỷ thị mà đổi thành Minh tệ. Không có Minh tệ, nàng sẽ chẳng làm được việc gì ở chốn này đâu."
Nói đến đây, Mạnh Bà thoáng ngừng lại, dường như sực nhớ ra điều gì, đoạn tiếp tục giới thiệu rõ ràng hơn:
– "Tại Quỷ thị, nổi tiếng nhất là Phù lục, Vũ khí, Đan d.ư.ợ.c và Tin tức tình báo. Nếu nàng muốn mua Phù lục thì đến Liễu Ấm Các ở phía nam, nơi đó bày bán đủ loại phù chú từ cấp thấp đến cao. Còn nếu muốn mua vũ khí, hãy ghé qua Kiếm Vũ Các – chốn này chuyên về các loại binh khí, từ kiếm, đao cho đến những món kỳ vật hiếm gặp, chất lượng đều thuộc hàng thượng phẩm."
– "Còn nếu chưa biết chắc mình muốn mua gì, cứ ghé Bách Bảo Các tham quan một vòng. Ở đó bán đủ loại kỳ trân dị bảo, tuy rằng chất lượng chưa phải hạng nhất, nhưng cũng ưu việt hơn nhiều so với đám tạp vật bày bán ngoài chợ. Đan d.ư.ợ.c có thể mua ở các hiệu t.h.u.ố.c rải rác trong Quỷ thị, chỉ có điều chất lượng thập phần lộn xộn. Nếu muốn mua loại đan d.ư.ợ.c cao cấp, nàng phải chờ đến Đấu giá hội mới có cơ duyên thấy được."
Mạnh Bà tiếp tục giải thích, giọng điệu đầy vẻ tường tận, xen lẫn chút trêu chọc:
– "Mấy món ta vừa đề cập chính là những mặt hàng bán chạy nhất tại Quỷ thị này. Bất kể là phàm nhân, Huyền sư hay thậm chí là Tiên nhân từ Thần giới, ai ai cũng đều cần mua Phù lục. Đặc biệt là chư vị Huyền sư, khi nhận nhiệm vụ hiểm nguy, nếu tự mình không vẽ nổi phù chú vì linh lực yếu kém, họ buộc phải đến đây mua sẵn vài lá để phòng thân. À, nàng có còn nhớ lá phù chú lần trước ta đưa không? Nó cũng được mua ở Bách Bảo Các đấy. Tại đây, những Phù lục sư cao minh đều có danh tiếng vang dội khắp mọi nơi."
Nghe Mạnh Bà nhắc đến lá phù chú kia, Tần Vũ Niết lập tức hồi tưởng. Đó là lần đầu tiên nàng nhận được một vật phẩm từ ngoại giới, cũng là món quà đặc biệt nhất nàng từng sở hữu.
Mạnh Bà nhìn biểu cảm của nàng, nhẹ nhàng nói tiếp:
– "Nhưng việc học vẽ phù lục thì hoàn toàn tùy thuộc vào tư chất. Người có tư chất trác tuyệt chỉ cần nhìn qua vài lần là lĩnh ngộ, còn kẻ kém cỏi thì dù tu luyện mười năm ròng cũng chỉ miễn cưỡng vẽ được loại phù chú cấp thấp nhất."
Nói đến đây, Mạnh Bà thoáng ngừng lại, rồi như sực nhớ điều gì, nghiêng mình ghé sát tai Tần Vũ Niết, hạ giọng thì thầm:
– "Nhắc đến tình báo, tại Quỷ thị có một cửa tiệm cực kỳ đặc biệt, gọi là CIA. Nơi đây chuyên buôn bán tin tức. Dù là chuyện Nhân gian, Âm phủ hay Thần giới, chỉ cần có đủ tiền bạc, bọn họ đều có thể cung cấp thông tin chuẩn xác. Tuy nhiên, giá cả ở đây vô cùng đắt đỏ, mà điều tối yếu là... việc mua bán còn tùy thuộc vào tâm trạng của chủ tiệm. Nếu lỡ chọc giận họ, sau này muốn bước chân vào Quỷ thị cũng chẳng dễ dàng gì."
Tần Vũ Niết kinh ngạc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
– "Ồ? Kiểu làm ăn gì mà ngạo mạn đến thế?"
Mạnh Bà mỉm cười thần bí, tiếp lời:
Gà Mái Leo Núi
– "Tiệm đó chỉ có duy nhất một người làm tiếp đón. Khi có khách muốn mua tin tức, khách nhân sẽ viết nội dung muốn hỏi vào giấy, giao cho người làm. Sau đó, y mang tờ giấy đi vào bên trong. Nếu trong thời gian một nén nhang, y quay lại với một chiếc hộp gỗ, nghĩa là giao dịch đã thành công. Còn nếu y trở ra tay không, tức là chủ nhân thâm sâu bên trong không muốn bán tin tức đó."
Nghe đến đây, Tần Vũ Niết nhịn không được tò mò:
– "Vị chủ nhân này quả thực là nhân vật kỳ lạ! Nhưng nếu có kẻ bất mãn nổi cơn thịnh nộ rồi làm loạn thì sao? Chẳng lẽ không sợ có kẻ muốn phá nát tiệm này ư?"
Mạnh Bà bật cười khẽ, vẻ mặt như đã lường trước câu hỏi này:
– "Đương nhiên là đã từng có rồi. Trước đây có kẻ vì bất mãn mà gây náo loạn, suýt chút nữa còn hạ sát người làm trong tiệm. Nhưng kỳ lạ là... vừa bước chân ra khỏi tiệm CIA, hắn lập tức biến mất không chút dấu vết. Ngay cả khi chưa kịp thoát khỏi Quỷ thị đã bốc hơi như chưa từng tồn tại. Gia thế kẻ đó cũng không phải tầm thường, đã nhờ khắp nơi tìm kiếm, lật tung cả Quỷ giới lẫn Nhân gian nhưng vẫn chẳng tìm được chút manh mối nào."
Nghe đến đây, Tần Vũ Niết kinh ngạc đến mức đôi mắt mở trừng trừng:
– "Biến mất không dấu vết luôn sao? Chẳng phải quá mức kỳ bí rồi ư?"
Mạnh Bà khẽ nhún vai, như thể chuyện này đã thành một giai thoại:
– "Phải, quái lạ thật đấy. Mà càng kỳ lạ hơn là suốt hơn trăm năm qua, chủ nhân cửa hàng vẫn giữ nguyên phong thái, không hề thay đổi. Có người còn suy đoán rằng lão ta có thể là Ma tộc, chứ người thường làm sao sống lâu đến thế mà dung mạo không đổi?"
Tần Vũ Niết càng nghe càng hiếu kỳ, vội hỏi tiếp:
– "Nếu đã vậy, cớ gì không ai điều tra cho rõ ông ta là người hay Ma tộc?"
Mạnh Bà giải thích thêm, giọng nhẹ nhàng mà đầy bí ẩn:
– "Bởi vì những cửa tiệm lớn nhất tại Quỷ thị đều do Thần tộc mở ra, và bọn họ nắm giữ quyền lực nhất định ở đây. Mà Thần tộc và Ma tộc lại như nước với lửa, không thể nào để Ma tộc trà trộn vào chốn này. Chính vì thế, nhiều người vẫn suy đoán vị chủ nhân kia là Nhân tộc, dù phong thái ông ta có quái dị đến nhường nào."
Tần Vũ Niết gật đầu, như thể đang cân nhắc điều gì đó, rồi bỗng hỏi:
– "Nếu vậy, cớ sao phải là Nhân tộc? Không thể là tộc khác ư? Thần tộc, Yêu tộc, hay Quỷ tộc đều có khả năng chứ?"
Mạnh Bà mỉm cười, đáp lại đầy logic:
– "Thần tộc vốn vô cùng cao ngạo, bọn họ không làm những chuyện che đậy giấu giếm như thế này. Còn Yêu tộc, nếu là bọn họ mở cửa tiệm, sẽ phải dùng rất nhiều linh thảo để che lấp đi yêu khí đặc trưng của mình. Mà những loại linh thảo đó cực kỳ quý hiếm và đắt đỏ, không phải ai cũng có thể kiếm được. Hơn nữa, Yêu tộc cũng không dễ dàng rời khỏi Yêu giới, trừ khi có duyên cớ đặc biệt."
Mạnh Bà nhìn Tần Vũ Niết, tiếp tục giải thích:
– "Về phần Quỷ tộc, đúng là có khả năng. Nhưng trên đời này, có ai đủ sức khiến những người đó biến mất mà không để lại bất kỳ dấu vết nào ư? Thậm chí, ngay cả Diêm Vương đại nhân cũng không dễ dàng để họ trốn thoát nếu đã truy lùng. Nếu họ hành động mờ ám, nhất định sẽ để lại ít nhiều manh mối, dù cố gắng đến mấy cũng không thể nào qua mắt được Diêm Vương Đại Nhân."
Mạnh Bà dừng lại, chỉ vào biển hiệu to lớn của "Bách Bảo Các" trước mặt, nói:
– "Chúng ta đã đến nơi rồi. Nào, vào trong xem có món đồ nào nàng vừa ý không?"
Tần Vũ Niết nghe vậy, ánh mắt sáng rực. Nàng nhanh chóng đuổi theo Mạnh Bà, từng bước vội vã tiến vào "Bách Bảo Các".
"Bách Bảo Các" được trang hoàng chẳng khác nào một tòa cung điện, ánh sáng lấp lánh, sắc màu huy hoàng khiến ai vừa bước vào cũng cảm thấy choáng ngợp. Nếu cần một từ để miêu tả, chỉ có thể nói là... "kim quang rực rỡ." Tần Vũ Niết vừa bước vào, phản ứng đầu tiên của nàng là: "Chủ nhân nơi này quả thực là giàu có bậc nhất." Nàng liếc mắt một vòng, đồ đạc xung quanh quả là vô số kể. Mới chỉ nhìn qua mấy món đồ ở khu nhập khẩu bên ngoài, Tần Vũ Niết đã dễ dàng nhận ra sự khác biệt rõ rệt về cấp bậc phẩm chất giữa chúng với những món đồ được trưng bày ở đây, khiến nàng hiểu vì sao Mạnh Bà lại nói rằng, những món hàng tốt nhất đều nằm trong này.