Ta Bán Cơm Hộp Ở Địa Phủ

Chương 172: Công Năng Của Phù Lục, Phòng Ngự Toàn Diện



"Òm ọp òm ọp."

Tiểu Hồng tức tối nhìn Tần Vũ Niết. Sau một hồi lâu không thấy nàng đuổi con linh hồ trắng đáng ghét kia đi, nó liền bực bội xoay người, quay m.ô.n.g về phía nàng, rõ ràng tỏ vẻ xem thường.

Mạnh Bà bên cạnh lắc đầu, tay vô thức xoa xoa đầu Tiểu Hồng, nói với Tần Vũ Niết:

"Cô đừng để tâm đến nó. Gần đây được nuông chiều quá đ.â.m ra hư hỏng. Cũng đã đến lúc phải dạy dỗ lại một phen."

Bị xoa đến mức ngã nghiêng ngã ngửa, Tiểu Hồng không chịu nổi, liền cất tiếng kêu oang oang, phảng phất như đang phản đối:

"Òm ọp òm ọp kỉ ngao! Đừng chạm vào ta!"

Thấy vậy, Mạnh Bà chẳng nói thêm lời nào, thẳng tay nhấc nó lên, thu vào ống tay áo.

"Đi thôi."

"Chi—"

Tiểu Bạch thấy đối thủ bị "trừng phạt", lập tức ngẩng cao đầu, chiếc đuôi lông xù trắng muốt phe phẩy đầy đắc ý.

Nhìn bộ dạng kiêu ngạo ấy của nó, Tần Vũ Niết bật cười bất đắc dĩ, nàng nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại, dịu giọng dặn dò:

"Ngươi hãy ngoan ngoãn một chút, đừng gây thêm phiền phức."

"Chi chi chi—"

Nghe vậy, Tiểu Bạch lập tức xẹp bớt kiêu căng. Nó ngoan ngoãn rúc vào cổ Tần Vũ Niết, nhẹ nhàng cọ cọ đầy nũng nịu. Cái đầu nhỏ tựa lên vai nàng, chỉ còn cái đuôi khẽ phe phẩy đôi chút để chứng tỏ rằng nó vẫn còn sống, chứ không phải một chiếc khăn quàng cổ làm từ da hồ thật.

Quỷ Thị vẫn tấp nập, người và quỷ qua lại không ngớt. Nhưng mỗi khi nhìn thấy Mạnh Bà, đa số đều nghiêm cẩn cúi đầu chào, thái độ hết sức cung kính.

Mạnh Bà chỉ khẽ gật đầu đáp lại, vẻ mặt bình thản nhưng toát ra một uy nghiêm khó lòng diễn tả.

Tần Vũ Niết bước theo Mạnh Bà, con đường phía trước dần thưa thớt bóng dáng những kẻ bán rong. Khi đi sâu vào khu vực trung tâm, ánh mắt nàng liền bị thu hút bởi một cửa tiệm đặc biệt với tấm biển gỗ khắc hai chữ lớn: "Liễu Ấm".

Nếu so với vẻ xa hoa, lộng lẫy của Bách Bảo Các, thì Liễu Ấm Cửa Hàng lại mang đến một cảm giác hoàn toàn khác biệt. Nó đơn sơ, mộc mạc, như thể hòa hợp tuyệt đối với thiên nhiên.

Vừa bước vào cửa tiệm, Tần Vũ Niết lập tức bị choáng ngợp bởi cảnh tượng bày biện xung quanh. Tầng một trưng bày vô số tác phẩm điêu khắc từ gỗ, tất cả đều sinh động đến mức nàng gần như tin rằng chúng là vật thật.

Tần Vũ Niết tò mò tiến lại gần một bức tượng khắc hình chú chim nhỏ, ngón tay khẽ chạm. Cảm giác thô ráp của thớ gỗ khiến nàng bừng tỉnh khỏi ảo giác.

"Toàn bộ đều là gỗ sao?"

Tần Vũ Niết kinh ngạc thán phục. Nàng đảo mắt khắp cửa hàng nhưng không hề thấy bóng dáng phù lục nào. Cuối cùng, không kiềm được thắc mắc, nàng cất lời hỏi:

"Cửa hàng này thực sự là bán phù lục sao? Ta nhìn mãi chỉ thấy toàn điêu khắc gỗ, chẳng thấy lá bùa nào cả."

Mạnh Bà mỉm cười, dẫn nàng tiến sâu vào trong.

"Phù lục không để dưới này. Hãy lên lầu hai."

Vừa bước lên cầu thang, Mạnh Bà vừa giải thích:

"Chủ tiệm này không chỉ vẽ bùa cực giỏi, mà kỹ năng điêu khắc của hắn cũng xuất thần nhập hóa. Toàn bộ những món ngươi vừa thấy dưới lầu đều là tác phẩm của hắn."

Nghe Mạnh Bà nhắc đến những tác phẩm điêu khắc dưới lầu, Tần Vũ Niết không giấu nổi kinh ngạc. Nàng bật thốt lên:

"Toàn bộ đều là do lão bản đích thân điêu khắc sao? Chẳng lẽ vị này là một nghệ nhân truyền kỳ?"

Mạnh Bà mỉm cười đầy hàm ý, giọng nói có phần ẩn ý sâu xa:

"Hắn không phải truyền kỳ, chỉ là một người yêu thích điêu khắc. Đi rồi sẽ rõ."

Sự tò mò càng thúc đẩy Tần Vũ Niết bước theo Mạnh Bà lên lầu hai. Vừa đặt chân lên bậc cuối cùng, nàng liền thấy một người đàn ông trung niên, độ ngũ tuần, đang ngồi trầm ngâm nâng niu một khối gỗ kỳ lạ trong tay.

Khối gỗ đó tựa hồ như một sinh linh sắp thoát khỏi lớp vỏ, vừa bí ẩn lại vừa sinh động đến lạ.

Mạnh Bà gọi lớn:

"Lâm thúc."

Người đàn ông được gọi là Lâm thúc ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén như muốn soi thấu vạn vật.

"Ngươi sao lại tới nữa?" – Ông nhướng mày hỏi, giọng nói pha chút trách móc nhưng vẫn đầy thân quen.

Mạnh Bà chống nạnh, giọng điệu giả vờ giận dỗi:

"Hừ, ta đưa khách đến cho ông, không tạ ơn thì thôi lại còn oán trách. Ông không thấy khách khứa nườm nượp sao?"

Lâm thúc đặt khối gỗ xuống, đứng dậy và bước về phía trong.

"Mỗi lần ngươi tới đều khiến ta hao tổn không ít, lấy đâu ra lời cảm ơn? Lần này lại cầu cái gì?"

Mạnh Bà chỉ về phía Tần Vũ Niết đang đứng sau mình.

"Không phải ta, lần này là vị cô nương đây."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lâm thúc bước đến một chiếc bàn gần đó, rót trà từ một ấm sứ cũ. Ông rót từng ly nhỏ, rồi đẩy nhẹ về phía hai người. Khi đến gần, ông khẽ liếc nhìn Tần Vũ Niết, đôi mắt ánh lên vẻ tò mò:

"Tiểu cô nương này lạ mặt, là người sống ư?"

Tần Vũ Niết khẽ cúi người, chắp tay đáp:

"Kính chào Lâm thúc."

Lâm thúc buông ấm trà, ánh mắt hiền hòa nhưng vẫn toát lên sự trầm tĩnh:

"Đừng lo, trà này uống được."

Gà Mái Leo Núi

Tần Vũ Niết thoáng nhìn sang Mạnh Bà, thấy nàng khẽ gật đầu như một sự bảo chứng ngầm, liền mạnh dạn ngồi xuống ghế, tay nhẹ nâng chung trà. Nàng nhấp một ngụm nhỏ, đôi mắt mở to đầy bất ngờ:

"Trà này... ấm áp thật."

Lâm thúc – hay còn gọi là Rừng Già, nhìn thoáng qua cử chỉ ngây thơ ấy, bật cười:

"Tiểu cô nương, lần đầu tiên đến đây phải không? Vậy muốn mua loại bùa nào đây?"

Tần Vũ Niết suy nghĩ đôi chút, rồi đáp:

"Ta muốn mua một vài loại phù lục có khả năng tấn công."

Lâm thúc nhíu mày, trầm ngâm giây lát, sau đó gật đầu như đã có đáp án:

"Ở đây ta có hai loại phù công kích, dùng mà không cần linh lực, rất hợp với người mới như ngươi."

Ông ngừng lại, tay chỉ vào một chiếc hộp gỗ đặt gần bàn:

"Loại thứ nhất là phù công kích tầm xa. Vừa kích hoạt, phù này có thể tạo ra một luồng sét mạnh như Thiên Lôi giáng thế, đủ sức bổ đôi thân cây cổ thụ. Loại này dễ sử dụng, rất an toàn cho người chưa quen điều khiển linh lực."

Ông nhấp một ngụm trà, rồi tiếp lời:

"Còn loại thứ hai là phù công kích cận chiến, uy lực mạnh hơn nhiều. Nhưng vì sức mạnh ấy, giá của nó cũng gấp đôi loại đầu tiên. Phù này rất hữu dụng trong những tình huống nguy cấp, khi đối thủ đã áp sát."

Lâm thúc đặt chén trà xuống, cười nhạt:

"Ngươi suy nghĩ thử xem, muốn mua loại nào."

Mạnh Bà, đang nhàn nhã quan sát, bỗng chen vào:

"Ta nhớ hình như ông còn một loại bùa đa năng – vừa có thể công, vừa có thể thủ, đúng không?"

Nghe vậy, Lâm thúc lập tức quay sang trừng mắt, đầy vẻ bất mãn:

"Ngươi nghĩ phù lục như vậy dễ vẽ lắm sao? Một tấm như thế phải tốn cả tháng trời, mỗi nét đều cần sự tỉ mỉ và chính xác."

Nói rồi, ông hậm hực nhìn sang Mạnh Bà, như thể trách móc vì nàng vừa "bán đứng" một bí mật nào đó.

Mạnh Bà chỉ cười, ánh mắt rạng rỡ như hoa, "Có thì có, đã có rồi, đưa nàng một lá đi."

Rừng Già hầm hầm, "Không có! Nói không có là không có."

Mạnh Bà không nhanh không chậm, vừa đùa giỡn lại vừa mang hàm ý đe dọa: "Rừng Già, ta nghe nói gần đây ông có thêm một 'bằng hữu mới'?"

Sắc mặt Rừng Già lập tức thay đổi, "Ngươi sao biết?"

Mạnh Bà mỉm cười: "Còn hỏi ta sao biết nữa. Cứ làm như vậy đi, nếu không chịu giao ra thì đừng trách ta vô tình."

Rừng Già tức tối quay đi vào trong phòng. Chẳng bao lâu sau, ông xuất hiện với một chiếc hộp gỗ trong tay, mặt mày nhăn nhó: "Biết ngay là gần đây không có chuyện gì tốt mà. 300 vạn, thiếu một đồng cũng không xong."

Tần Vũ Niết nhìn Mạnh Bà, nàng nhẹ nhàng gật đầu.

Rừng Già nhìn thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng.

Tần Vũ Niết ngoan ngoãn cười với hắn.

Nàng biết rõ qua sắc mặt và ngữ điệu của Rừng Già, lá phù này uy lực cực mạnh, người thường khó có thể chạm tới. Nhưng đã được Mạnh Bà dẫn đến đây, nàng chỉ biết tuân theo ý nàng ấy. Mặc dù ba trăm vạn quả thực khiến nàng xót ruột, nhưng khi cần thanh toán, Tần Vũ Niết vẫn không chút do dự mà móc tiền ra ngay.

Sau khi hoàn tất giao dịch, Tần Vũ Niết nhìn Rừng Già.

Rừng Già như thể hiểu được ý nàng, hầm hừ nói: "Chỉ có một lá thôi, không có nhiều đâu."

Tần Vũ Niết: "..."

Nàng chớp mắt, rồi ngập ngừng giải thích: "Ý của ta là, tấm phù này có thể dùng được nhiều lần hay chỉ dùng được một lần?"

Lâm thúc thấy nàng không còn ý định cầu mua thêm lá, sắc mặt mới dịu lại, giải thích: "Thứ này chỉ dùng được một lần. Sức công kích của nó mạnh tựa một đòn Thần giai, phòng ngự cũng vậy, có thể chống đỡ toàn lực một kích của Thần giai."

Dẫu Tần Vũ Niết không rõ "Thần giai" là cảnh giới gì, nhưng chỉ cần nghe tới chữ "Thần" thôi cũng đủ để nàng nhận ra đó là sức mạnh khủng khiếp đến nhường nào.

Chẳng trách vừa rồi Mạnh Bà vừa đề cập đến lá phù này, Lâm thúc đã biến sắc, xem ra hắn thực sự không muốn xuất bán.

Dẫu sao đi nữa, nếu đặt vào vị trí của ta, e rằng sắc mặt còn khó coi hơn hắn bội phần.