Ta Bán Cơm Hộp Ở Địa Phủ

Chương 173: Vạn Quỷ Nhai – Có thật là có một vạn con quỷ?



Tần Vũ Niết nghe thế, vẻ mặt không giấu nổi sự phấn khích.

Nàng thầm nhận định, phù lục do Lâm thúc chế tác quả thật là vô song thượng phẩm.

Mặc dù trên người nàng đã có ngọc bội do Diêm Vương gia trao tặng, nhưng người ta bận rộn trăm công nghìn việc, đâu thể cứ mãi nhờ cậy. Tự thân hộ mệnh mới là thượng sách.

Hôm nay Mạnh tỷ ra tay quả là hào phóng, giúp ta có được món phù bảo quý giá.

Ánh mắt Tần Vũ Niết lấp lánh, đầy hy vọng nhìn Lâm thúc:

"Lâm thúc, hai loại phù ban nãy, ta cũng muốn mua thêm vài tấm. À, phù phòng ngự ta xin lấy thêm hai tấm nữa, có được không?"

Lâm thúc nghe nàng hỏi, liếc mắt qua một cái, nhìn vẻ phấn khích còn chưa kịp thu lại trên gương mặt nàng. Hắn hừ đắc ý hai tiếng. Vật do chính tay hắn chế tác, sao có thể không phải là tinh phẩm được chứ.

Tấm phù vừa rồi mà Tần Vũ Niết mua, Lâm thúc đặt tên là "Phù Vương".

Hắn đã tốn bao công sức vẽ đi vẽ lại mới thành công được chín tấm. Thế mà còn bị Mạnh Bà "dụ dỗ" lấy đi mất một tấm. Nghĩ lại vẫn thấy lòng đau như cắt.

"Được thôi, thêm hai tấm nữa cũng không thành vấn đề. Tổng cộng là một trăm năm mươi vạn." Lâm thúc gật đầu, rồi nhanh nhẹn lấy từ trên quầy ra vài tấm phù.

Tần Vũ Niết chẳng chần chừ, rút Minh tệ thanh toán nhanh như chớp, sau đó cẩn thận thu hồi đống phù lục vừa mua. Nhưng khi kiểm tra tài khoản, nàng mới giật mình phát hiện, số tiền tích lũy cả đời của mình đã tổn hao quá nửa.

Mua xong, Mạnh Bà đứng dậy, hành lễ từ biệt Lâm thúc:

"Chúng tôi xin cáo lui trước. Ta còn phải dẫn nha đầu này đi xem xét thêm vài hiệu hàng nữa."

Lâm thúc nghe thế, lập tức xua tay lia lịa:

"Đi, mau đi! Lần sau chớ có quay lại. Ngươi mà ghé thêm đôi bận, trấn bảo trong tiệm ta có khi phải vét sạch mà bán."

Mạnh Bà nghe vậy, không chịu thua, bĩu môi phản pháo:

"Nào, chớ có bủn xỉn thế! Mấy thứ ngươi họa ra chẳng phải cũng vì mục đích giao dịch hay sao? Ai mua thì cũng là mua thôi, chẳng khác gì nhau."

Lâm thúc cười lạnh, ánh mắt sắc bén:

"Hừ! Ngươi thì khác. Mỗi lần ngươi tới là lại "hút" của ta một tấm phù bảo. Ngươi thử hỏi xem, có ai khác từng mua được mấy thứ này chưa?"

Mạnh Bà hơi bối rối. Nhưng ngay sau đó, nàng lại chuyển sang vẻ đắc ý, giọng điệu tỏ rõ lý lẽ:

"Ta đây trả tiền sòng phẳng, có ăn không của ngươi đâu mà kêu ca? Vả lại, tình nghĩa bấy lâu, ta xin một tấm thì đã làm sao?"

Hai người cứ thế mà lời qua tiếng lại, chẳng khác nào hài đồng đang giành nhau cây kẹo.

Tần Vũ Niết đứng kế bên, im lặng tuyệt đối, thậm chí không dám thở mạnh. Chỉ sợ lên tiếng lúc này, mình sẽ bị kéo vào cuộc chiến.

Lâm thúc tỏ thái độ dứt khoát, phất tay không muốn tranh cãi thêm, quay lưng trở về chỗ ngồi, trưng ra bộ dạng "tiễn khách không tiễn tình".

Mạnh Bà càng cao tay, dứt khoát lôi tay Tần Vũ Niết rời đi. Lúc đi ngang qua Lâm thúc, nàng còn không quên quay đầu hừ mạnh một tiếng đầy khiêu khích.

Tần Vũ Niết cố giữ vẻ mặt đoan chính, nhưng trong lòng lại đang đấu tranh dữ dội để không bật cười thành tiếng. Hai vị này tranh cãi quả thật chẳng khác nào hài đồng, mà một người lại là đại lão phù thuật, một người là Mạnh Bà lừng danh. Lỡ mà cười ra, chắc chắn nàng sẽ trở thành mục tiêu bị cả hai hợp sức dạy dỗ ngay lập tức.

Ra khỏi tiệm, Mạnh Bà buông tay Tần Vũ Niết, liếc nàng một cái sắc như d.a.o rồi hờn dỗi trách:

"Muốn cười thì cứ cười đi, nhịn mãi coi chừng nghẹn họng mà hóa điên đấy."

Tần Vũ Niết lập tức chỉnh mặt nghiêm túc, lắc đầu đáp:

"Không thể nào. Ta làm việc hết sức chuyên tâm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mạnh Bà thở dài, giọng bất lực nhưng cũng không giấu được sự tự hào:

"Ta cũng chẳng muốn bẫy hắn đâu, nhưng mà đồ của hắn thực sự quá tốt. Ngươi đừng tưởng cái phù vừa rồi chỉ cỡ Thần giai. Thực ra hắn nói thế là khiêm tốn rồi. Phù đó một khi ra tay thì ngay cả Thần Vương cũng phải kiêng dè, uy lực còn mạnh hơn bất cứ pháp bảo nào hiện tại nàng có thể tìm được. Hắn bán cho ngươi với giá ba trăm vạn đã là quá nhân đạo rồi đấy."

Tần Vũ Niết gật gù:

"Vâng, ta hiểu. Có lẽ cũng nhờ tỷ nói giúp nên Lâm thúc mới chịu xuất bán cho ta. Nếu không chắc chắn chẳng có duyên."

Mạnh Bà bật cười, lắc đầu:

"Cũng nhờ may mắn thôi. Ta tình cờ biết hắn đang có tâm trạng tốt vì mới kiếm được món đồ yêu thích. Chứ không thì ta có nói khô cả cổ cũng chẳng ăn thua gì."

Mạnh Bà dứt lời rồi phất tay:

"Đi nào, qua hiệu hàng tiếp theo thôi."

Hai người vừa bước ra khỏi tiệm chưa xa, thì từ phía trước một người vội vã đi tới. RẦM! Tần Vũ Niết bị va chạm mạnh đến lảo đảo.

Người đó lập tức dừng lại, cúi đầu xin lỗi chân thành:

"Thật sự xin lỗi! Tại hạ vô ý quá."

Tần Vũ Niết xoa vai, ngẩng lên nhìn, thấy đối phương có vẻ không cố ý, chắc chỉ là đi nhanh nên mới va phải nàng. Thế là nàng nhẹ nhàng xua tay:

"Không sao đâu, lần sau chú ý hơn là được."

Nhưng ngay giây tiếp theo, một cảm giác trống rỗng khiến nàng giật mình. Hộp gỗ đựng phù bảo trên người đã biến mất.

Tần Vũ Niết lập tức hét lớn:

"Đứng lại! Đừng hòng chạy thoát."

Tên trộm vừa nghe tiếng quát, không nói hai lời, co giò chạy thục mạng như bị ma đuổi.

Mạnh Bà thấy vậy, nhíu mày hỏi nhanh:

"Có chuyện gì thế?"

Tần Vũ Niết cuống quýt trả lời:

"Hắn đã đ.á.n.h cắp phù bảo của ta."

Lời còn chưa dứt, Mạnh Bà đã xoay mình như cơn lốc, lao vút tới trước tên trộm. Chỉ bằng một cước, nàng ta đã khiến hắn bay xa mấy trượng, lăn lộn trên mặt đất, miệng hộc máu.

Tên trộm vẫn cố gắng bò dậy, định co chân chạy tiếp. Nhưng khi vừa bước được một bước, hắn c.h.ế.t sững vì... Mạnh Bà đã đứng chắn ngay trước mặt.

Nàng lạnh lùng giơ tay ra, hộp gỗ trong n.g.ự.c hắn liền tự động bay thẳng về phía mình như có lực hút vô hình. Mạnh Bà cầm hộp gỗ, cười nhạt, giọng sắc bén như lưỡi dao:

"Gan ngươi cũng lớn thật đấy, dám trộm đồ ngay trước mặt cô nãi nãi đây."

Tên trộm thấy không còn đường thoát, lập tức quỳ rạp xuống, vừa khóc vừa van xin:

"Ta sai rồi, ta biết lỗi rồi! Cầu xin chư vị đại nhân rộng lượng tha cho ta. Đây là lần đầu tiên ta trộm, ta thật sự bất đắc dĩ vì sinh nhai mà buộc phải làm vậy. Ta còn có một đứa con mới sinh ở nhà... Cầu xin các vị thương tình mà xá tội cho ta. Từ nay ta không dám nữa."

Gà Mái Leo Núi

Tần Vũ Niết vừa chạy tới thì chứng kiến cảnh này. Nhìn bộ dạng t.h.ả.m hại của tên trộm, lại nghe hắn nói có con nhỏ, lòng nàng không khỏi mềm nhũn. Nghĩ bụng phù chú cũng đã lấy lại được, tha cho hắn một lần chắc không sao.

Nhưng rồi, lời của Mạnh Bà trước đó chợt vang lên trong đầu nàng: Ở quỷ thị này, kẻ không có chút bản lĩnh thì không thể sống sót nổi. Tên này không chỉ liều lĩnh mà còn cực kỳ tinh vi – đến mức sờ tay vào hộp gỗ mà nàng hoàn toàn không hay biết. Nếu nàng không kịp phát hiện, đống phù quý báu kia có lẽ đã tan biến không dấu vết.

Ý nghĩ buông tha vừa lóe lên liền bị lý trí dập tắt. Tha cho hắn hôm nay, chẳng khác nào mời rắc rối vào ngày mai.