Tần Vũ Niết giận dữ, không thể kìm nén:
"Hắn đã hại bao nhiêu thiếu nữ như vậy, chẳng lẽ toàn bộ đệ tử Toàn Thanh Phái đều không hề hay biết? Hay là cả môn phái bọn họ đều là những kẻ tà ma như hắn?"
Người kia khẽ lắc đầu, vẻ mặt u ám:
"Theo những gì ta biết về Toàn Thanh Phái, họ tôn sùng cường giả, coi trọng linh lực, lấy sức mạnh làm chuẩn mực để đ.á.n.h giá. Nhưng nếu nói họ hoàn toàn không phân biệt thiện ác thì e rằng không đúng."
Mạnh Bà nhướn mày, hỏi với vẻ đầy ẩn ý:
"Ngươi thực sự hiểu rõ Toàn Thanh Phái đến mức đó sao?"
"Không hẳn là hiểu sâu, chỉ là..." Hắn cúi đầu, nhìn đôi tay đang run rẩy của mình, giọng nói lộ rõ vẻ sợ hãi:
"Bởi vì cứ cách một thời gian, hắn lại ép ta phục dụng một loại đan d.ư.ợ.c để ta đi tìm người cho hắn. Nếu ta không làm, hắn sẽ ngưng cấp t.h.u.ố.c giải, khiến ta phải chịu đựng cơn đau đớn hành hạ cho đến khi không chịu nổi mà quỳ gối cầu xin. Vì khao khát được sống, ta từng bí mật theo dõi hắn nên mới biết được đôi chút."
Hắn dừng lại một chút, rồi tiếp tục, giọng nói như bị nghẹn ứ nơi cổ họng:
"Các vị có tường không? Cảm giác da thịt từng chút một thối rữa, mưng mủ, cái đau đớn ấy thấu tận tâm can, không bút mực nào tả xiết. Thứ kịch độc kia không đoạt mạng ngay lập tức, mà cứ gặm nhấm, hành hạ ý chí của kẻ đó. Muốn c.h.ế.t cho xong, lại không đủ dũng khí để tự kết liễu."
Tần Vũ Niết khẽ nhíu mày, trong lòng nghi hoặc, hỏi:
"Đã từng nghĩ đến cái c.h.ế.t, cớ sao ngươi không tìm cách thoát khỏi sự khống chế của hắn, hoặc tìm kiếm một vị cao nhân phối chế giải dược?"
Nghe câu hỏi ấy, cảm xúc của hắn bỗng trở nên kích động, giọng nói lẫn sự tuyệt vọng:
"Sao lại không nghĩ đến, ta nằm mơ cũng chỉ mong được thoát khỏi tên khốn đó! Nhưng giải d.ư.ợ.c hắn cất giấu quá kỹ lưỡng, ta tìm mãi không ra manh mối. Ta cũng từng cố gắng tìm kiếm người xem qua loại độc này, song, d.ư.ợ.c tính hắn dùng quá đặc biệt. Ta đã đi khắp chốn, đến không ít đại y quán lớn nhỏ, nhưng tuyệt nhiên không ai có cách hóa giải."
Mạnh Bà vẫn thản nhiên, giọng nói sắc lạnh như lưỡi kiếm bén cắm thẳng vào tâm can hắn:
"Dù ngươi có lìa đời, cũng chẳng một ai đoái hoài thương xót. Với những tội nghiệt đã gây ra, ngươi hiện tại chỉ đang lãnh nhận sự trừng phạt thích đáng mà thôi. Cho dù có c.h.ế.t, cảnh ngộ cũng chẳng khá hơn bây giờ là bao."
Nghe vậy, thân thể hắn khẽ run lên, cứng đờ trong chốc lát rồi dường như bị rút cạn sinh khí, cúi đầu uể oải, giọng nói yếu ớt đầy hối hận:
"Ta biết... ta đều biết... Từ cái ngày ta đồng ý giúp đỡ hắn, ta đã nhận thức rõ, kẻ như ta dù có c.h.ế.t cũng chỉ đáng xuống Địa ngục, chịu đựng hành hạ không ngừng nghỉ."
Mạnh Bà nhếch mép cười lạnh, ánh mắt sắc như băng tuyết:
"Giờ phút này ngồi đây mà than khóc thì có ích gì? Khi ngươi quyết định bán linh hồn mình cho ác ma, chẳng lẽ chưa từng liệu được có ngày hôm nay sao? Nay lại giả vờ tỏ vẻ ăn năn hối lỗi, diễn kịch cho ai xem?"
Hắn giật mình, hai mắt trợn trừng đầy kinh hãi, run rẩy hỏi, giọng khàn đặc:
"Ngươi... ngươi làm sao biết được chuyện đó?"
Mạnh Bà vẫn giữ vẻ lãnh đạm, đôi mắt lạnh lùng như thấu suốt vạn vật, chậm rãi đáp:
"Trên người ngươi vương vấn một mùi hương đặc trưng... Đó chính là dấu vết còn sót lại sau khi kết thúc một nghi lễ hiến tế. Mùi này, phàm nhân không thể nhận ra, nhưng với những kẻ như chúng ta thì quá đỗi quen thuộc, bởi nó đã ăn sâu, thấm đẫm tận linh hồn của kẻ từng tham gia hiến tế."
Tần Vũ Niết sững sờ, ánh mắt ngập tràn kinh ngạc, tựa hồ bị sấm sét đ.á.n.h ngang tai. Nàng đứng yên bất động, biểu cảm ngẩn ngơ như thể vừa nghe thấy một điều phi lý không tưởng.
Hiến tế? Rốt cuộc là loại nghi thức hiến tế gì? Sao lại nghe như thể kẻ này cũng là đồng lõa đứng sau mọi âm mưu?
Những lời hắn vừa thốt ra... chẳng lẽ đều là lời dối trá?
Mạnh Bà cười nhạt một tiếng, ánh nhìn sắc bén tựa lưỡi d.a.o lướt qua hắn:
"Ngươi cố ý sắm vai kẻ vô tội, bị ép phải làm những chuyện ghê tởm đó, có phải nghĩ rằng chúng ta sẽ dễ dàng buông tha cho ngươi? Những gì ngươi vừa kể, rốt cuộc có bao nhiêu phần là sự thật, bao nhiêu phần là bịa đặt, ta tin trong lòng ngươi hiểu rõ hơn ai hết."
Mạnh Bà nhấn mạnh từng câu chữ, giọng điệu băng lãnh đầy nghi hoặc:
"Ngươi nói rằng mình đã dùng Ẩn Thân Phù để theo dõi Lý Trường Thanh? Có lẽ ngươi không biết... Nếu không có chính hắn dẫn đường chỉ lối, dù ngươi có bám sát hắn từng bước chân, e rằng vẫn sẽ lạc lối vĩnh viễn trong Bát Quái Trận mà hắn đã bày bố."
Mạnh Bà khẽ nhướng mày, giọng điệu sắc lạnh tựa lưỡi đao:
"Ngươi còn dám nói mình bị người khác hạ độc? Thật là nực cười! Kẻ thực sự bị hạ d.ư.ợ.c chẳng phải là những thiếu nữ đáng thương kia sao? Để hoàn thành nghi thức hiến tế, điều kiện tiên quyết là phải có sự tự nguyện từ chính nạn nhân. Nếu thiếu đi sự đồng thuận, nghi lễ hiến tế thất bại là điều tất yếu!"
Nàng chậm rãi tiến thêm một bước, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Ngươi kể rằng đã theo dõi hắn đến tận nơi hành lễ, tận mắt chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng kia? Thôi đi! Chẳng phải đó là vở kịch do chính ngươi và hắn phối hợp dàn dựng sao? Các ngươi lợi dụng việc trộm cắp để khiến mọi người vô tình đuổi theo đến đó, đưa họ vào bẫy hiểm, rồi kết thúc mọi chuyện bằng bàn tay của hắn. Quả nhiên, hai ngươi phối hợp với nhau cũng không tồi chút nào đấy chứ."
Hắn vốn nghĩ mình che đậy rất tinh vi, không ngờ vẫn bị nhìn thấu triệt, trăm ngàn lỗ hổng không cách nào bù đắp. Cười khổ một tiếng, hắn thở dài thườn thượt:
"Rốt cuộc là từ khi nào, ngươi phát hiện ra ta?"
Mạnh Bà khẽ nhếch môi, nụ cười thoáng qua mang vẻ khinh miệt, dường như chẳng hề coi chuyện này ra gì:
"Ban đầu ta cũng chỉ nghĩ ngươi đơn giản là muốn cướp đoạt chiếc hộp gỗ kia, dẫu sao loại phù chú trấn giữ trên đó cũng vô cùng quý hiếm. Nhưng rồi, khi ta tiếp cận ngươi, ta đã ngửi thấy mùi hiến tế quen thuộc đó... Hơn nữa, vở kịch vụng về mà ngươi cố gắng thể hiện quả thật khiến ta không nhịn được muốn cười lớn."
Tên trộm: "..."
Nhìn bộ dạng im bặt, không còn lời nào để phản bác của hắn, khóe miệng Mạnh Bà khẽ nhếch lên, nở một nụ cười lạnh nhạt nhưng đầy ẩn ý:
"Thôi được, chuyện xưa cũng đã nghe xong, giờ thì đến lúc ngươi phải rời đi. Ta sẽ đưa ngươi đến nơi mà linh hồn ngươi đáng phải quy về."
Vừa dứt lời, nàng phất tay áo một cái, trong nháy mắt một sợi dây thừng lấp lánh Kim quang xuất hiện, nhanh chóng trói chặt lấy hắn.
Có lẽ biết rõ chống cự cũng chỉ là phí công vô ích, lại chẳng thể là địch thủ của Mạnh Bà, hắn hoàn toàn không phản kháng, chỉ lặng lẽ để mặc cho bị trói buộc.
Mạnh Bà vừa định cất bước, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, liền quay lại nhìn Tần Vũ Niết, giọng nói trở nên dịu dàng hơn:
"Thật xin lỗi, Tiểu Vũ Niết. Hôm nay e rằng ta không thể đưa nàng dạo chơi thêm nữa. Nhưng nàng cứ yên tâm, hôm khác ta nhất định sẽ bồi thường, đưa nàng đi chơi cho thỏa thích."
Tần Vũ Niết lắc đầu cười, đáp lại đầy chân thành:
"Mạnh Tỷ, không sao cả. Ta đã mua được mấy lá phù, chuyến đi hôm nay coi như đã viên mãn rồi."
Nghe vậy, Mạnh Bà khẽ gật đầu:
"Được, để ta đưa nàng ra khỏi Quỷ Thị. Ta sẽ cho người đến đón nàng."
Nói xong, nàng cầm sợi dây thừng trong tay, dắt tên trộm đi như thể dắt một con vật thuần phục, còn Tần Vũ Niết thì lẳng lặng đi theo bên cạnh.
Toàn bộ những sự việc vừa xảy ra khiến Tần Vũ Niết không khỏi chìm vào suy tư rất lâu.
Bài học rút ra: Tuyệt đối không nên dễ dàng tin tưởng bất kỳ kẻ nào, nhất là những kẻ tự dưng chủ động tiếp cận ta. Thường thì, lời nói của bọn họ đều ẩn chứa mục đích cá nhân! Chẳng có chuyện miếng bánh ngon tự dưng từ trên trời rơi xuống!
Và quan trọng hơn cả—Quỷ Thị này thật sự quá hỗn tạp và nguy hiểm!
Nghĩ đến đó, Tần Vũ Niết tạm thời quyết định sau này sẽ không một mình mò đến Quỷ Thị nữa. So với nơi nguy hiểm như vậy, khu rừng già dù đầy rẫy những điều kỳ quái vẫn khiến nàng cảm thấy dễ chịu và an toàn hơn nhiều.
Tần Vũ Niết bước theo Mạnh Bà, rời khỏi Quỷ Thị bằng lối cổng chính.
Bỗng nhiên, Mạnh Bà đột ngột buông một câu ngắn gọn:
"Đợi chốc lát."
Tần Vũ Niết chẳng hỏi thêm, chỉ ngoan ngoãn đứng bên cạnh chờ người đến đón mình. Trải qua những gì vừa xảy ra, nàng cảm thấy đi một mình lúc này quả thực quá nguy hiểm.
Chưa đầy hai phút sau, từ phía xa, một bóng người phá tan màn đêm, lao tới với tốc độ cực nhanh.
Bóng hình ấy khoác chiếc áo choàng trắng dài, thân hình đĩnh đạc phi thường, nổi bật giữa đêm trường tăm tối, khiến người khác khó lòng rời mắt. Khi bóng hình ấy đến gần, Tần Vũ Niết kịp nhận ra thân phận của hắn, đôi mắt nàng lập tức mở lớn vì kinh ngạc.
Tần Vũ Niết lắp bắp gọi:
"Diêm... Diêm Vương gia..."
Gió đêm lạnh buốt thổi qua, vạt áo choàng khẽ bay lên. Diêm Nghe Cảnh dừng lại trước mặt Tần Vũ Niết, ánh mắt trầm tĩnh nhưng sắc lạnh.
Tần Vũ Niết vẫn còn thắc mắc, liền ngẩng đầu lên hỏi với vẻ khó hiểu:
"Sao ngài lại đến đây?"
Diêm Nghe Cảnh lạnh lùng lướt qua nàng từ đầu đến chân, sau đó ánh mắt sắc bén dừng lại ở Mạnh Bà:
Gà Mái Leo Núi
"Mạnh Bà bảo rằng ngươi bị bắt cóc, ta đến xem tình hình."