Tần Vũ Niết tò mò hỏi, Mạnh Bà liền cười nhạt, giải thích:
"Cái gọi là Vạn Quỷ Nhai không phải vì trong đó có đúng một vạn con quỷ, mà là... dù có một vạn quỷ hồn gan dạ đến đâu, bước chân vào đó rồi cũng chẳng thể quay trở về. Đám quỷ còn chẳng thoát nổi, người phàm mà vào thì đến cả hồn phách cũng chẳng còn sót lại."
Lời nói của Mạnh Bà như tiếng sét bên tai. Tần Vũ Niết tròn mắt kinh ngạc, hít sâu một hơi, giọng run rẩy:
"Vạn... Vạn Quỷ Nhai... thật sự đáng sợ đến thế ư?"
Ánh mắt Mạnh Bà trầm lắng, như chứa đựng những bí mật sâu thẳm. Nàng chậm rãi nói, giọng thấp thoáng vẻ bí ẩn:
"Nghe đồn, trong đó giam giữ một con Thao Thiết. Chỉ cần rơi xuống Vạn Quỷ Nhai, ngươi sẽ bị nó nuốt chửng. Nhưng cũng chỉ là lời đồn mà thôi, chưa từng có ai sống sót để kiểm chứng."
Nghe đến cái tên "Thao Thiết," một hình ảnh hung dữ, khổng lồ bất giác hiện lên trong tâm trí Tần Vũ Niết. Nàng rùng mình, cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng.
"Thao Thiết?" Nàng lắp bắp nhắc lại, mắt mở to đầy kinh hãi.
Đây chẳng phải là một trong Tứ Đại Hung Thú trong truyền thuyết sao? Một con quái vật chỉ xuất hiện trong các câu chuyện thần thoại, một sự tồn tại khủng khiếp đến mức khiến người ta không rét mà run.
Tần Vũ Niết cảm thấy đầu óc mình quay cuồng.
Vạn Quỷ Nhai và Thao Thiết có liên hệ gì? Nếu đúng như vậy, thì việc rơi xuống đó không để lại thi cốt cũng chẳng có gì là lạ...
Nhìn nét mặt biến sắc của Tần Vũ Niết, Mạnh Bà khẽ gật đầu, khẳng định:
"Đúng vậy, chính là con Thao Thiết mà ngươi đang nghĩ tới."
Tần Vũ Niết trợn mắt, cả người không ngừng run rẩy. Nàng gắng gượng hỏi ra thắc mắc trong lòng:
"Nhưng... Thao Thiết sao lại bị giam giữ ở nơi này? Chuyện này... rốt cuộc là thế nào?"
Mạnh Bà khẽ cười, giọng pha chút bí ẩn:
"Bởi vì Thao Thiết là loài có thể nuốt chửng tất cả, kể cả thần linh. Dưới Vạn Quỷ Nhai có một lớp chướng khí tự nhiên, chính nó là cái còng giam giữ Thao Thiết, để ngăn chặn nó gây ra nguy hại khủng khiếp hơn cho thế gian này."
Tần Vũ Niết nghe mà không khỏi cảm thấy khó tin.
Chỉ là một kẻ trộm nhỏ bé, hà tất phải đưa đến Vạn Quỷ Nhai để xử lý? Chuyện này có cần nghiêm trọng đến thế?
Nhưng nàng nhanh chóng nhớ lại tính cách của Mạnh Bà. Mạnh Bà không phải kiểu người thích làm bừa. Nếu đã nói vậy, chắc chắn phải có lý do. Nghĩ vậy, Tần Vũ Niết chỉ im lặng, không tranh luận thêm.
Kẻ trộm nghe đến đây, sắc mặt tái nhợt. Đặc biệt khi biết dưới Vạn Quỷ Nhai cất giấu một con Thao Thiết – thượng cổ hung thú, hắn thực sự không chịu nổi nữa. Ánh mắt hoảng loạn nhìn chằm chằm Tần Vũ Niết, tưởng rằng sự im lặng của nàng là sự đồng ý đem hắn đi Vạn Quỷ Nhai.
Lập tức, hắn quỳ sụp xuống, dập đầu liên tục như thể đầu gối chạm đất càng mạnh thì cơ may sống sót càng lớn. Nước mắt, nước mũi trộn lẫn, hắn vừa khóc vừa cầu xin:
"Đại nhân, xin tha mạng! Xin đừng đưa ta đi Vạn Quỷ Nhai. Chỉ cần không phải đi nơi đó, chư vị bảo ta làm gì ta cũng làm."
Mạnh Bà khẽ nhướng mí mắt, liếc hắn một cái, giọng điệu hờ hững nhưng lại có sức ép kỳ lạ:
"Không muốn đi? Còn dám hứa làm gì cũng được? Vậy nói hết tất cả những gì ngươi biết đi."
Kẻ trộm nghe vậy, toàn thân cứng đờ. Hắn lắp bắp:
"Đại nhân, ta... ta không rõ ý ngài là gì..."
Mạnh Bà nhíu mày, vẻ thiếu kiên nhẫn lộ rõ:
"Ta không có dư thời gian mà chơi trò đoán ý với ngươi. Nếu ngươi không chịu nói, vậy cứ xuống Vạn Quỷ Nhai mà suy nghĩ lại đi."
Lời nói của Mạnh Bà như cây d.a.o sắc bén cứa vào tâm trí kẻ trộm. Nỗi sợ hãi trước Vạn Quỷ Nhai nhanh chóng đè bẹp mọi ý định giấu giếm. Dù biết nói ra có thể nguy hiểm đến tính mạng nhưng so với bị ném xuống nơi đó mà c.h.ế.t chắc, hắn thà liều mạng còn hơn.
Cuối cùng, hắn run rẩy đáp:
"Ta nói! Ta nói."
Hắn nhắm chặt mắt, hít sâu một hơi, giọng run rẩy thốt lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Là... là Huyền Sư Lý Trường Thanh."
Mạnh Bà khẽ nhíu mày, đôi mắt đẹp ánh lên vẻ nghi hoặc:
"Lý Trường Thanh? Hắn là ai? Hắn muốn gì?"
Gương mặt kẻ trộm lộ vẻ khó xử. Hắn ngập ngừng chốc lát, đoạn c.ắ.n răng đáp lời:
"Hắn là tân nhiệm Chưởng môn của Toàn Thanh Phái. Hắn phái ta đi tìm... những thiếu nữ có thân thể thuần khiết, tuổi trẻ thanh xuân như vị cô nương đây, cốt để giúp hắn gia tăng công lực."
Mạnh Bà khẽ nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh, truy hỏi:
"Hắn bắt ngươi mang những cô gái đó tới nơi nào? Ngươi có biết tông tích hắn không?"
Kẻ trộm vội vàng lắc đầu, giọng run rẩy đầy vẻ lo sợ:
"Hắn chỉ dặn ta đưa người đến một tiểu đình nọ. Từ nơi đó trở đi, mọi việc còn lại đều do một tay hắn lo liệu."
Tần Vũ Niết nghe đến đây mà thân thể lạnh toát. Ban đầu, nàng chỉ nghĩ đây là một vụ trộm vặt, nào ngờ lại dính líu đến một âm mưu động trời như vậy. Nàng không dám tưởng tượng, nếu vừa rồi không có Mạnh Bà ở cạnh, nếu mấy lá phù quý giá bị mất và chính nàng rơi vào tay tên huyền sư kia, thì hậu quả sẽ ra sao.
Mạnh Bà tiếp tục chất vấn, giọng nói càng thêm lạnh lẽo:
"Ngươi đã dẫn bao nhiêu người đến đó rồi? Tất cả đều là thiếu nữ giống nàng sao?"
Kẻ trộm cúi đầu, thở dài, lí nhí đáp:
"Mười mấy người rồi."
Hắn ngừng một chút, ánh mắt lấm lét liếc nhìn Tần Vũ Niết, rồi nói thêm:
"Nhưng vị cô nương này lại là người thuần khiết nhất trong số đó. Vị huyền sư kia yêu cầu phải là những thiếu nữ vừa phục dụng Tẩy Tủy Đan, thân thể hoàn toàn thuần tịnh nhưng không có linh lực. Vị cô nương đây chính là nhân tuyển hoàn hảo nhất."
Kẻ trộm cố gắng lấy lại bình tĩnh, giọng nói đầy sợ hãi:
"Lúc ấy, khi thấy hai vị tiến vào cửa hàng, ta thật sự đã phân vân có nên dẫn vị cô nương này qua hay không. Bởi vì trên người nàng có một luồng khí khiến ta cảm thấy cực kỳ sợ hãi. Hơn nữa, nàng không đi một mình, lại còn có người đồng hành, khiến ta lo lắng sẽ xảy ra biến cố. Nhưng mà... nàng quá thuần khiết, hoàn toàn đáp ứng yêu cầu của vị huyền sư kia. Nếu đưa nàng qua, hắn chắc chắn sẽ rất hài lòng. Thế nên ta mới đứng chờ ở cửa, chờ hai vị rời đi."
Hắn cười khổ, vẻ mặt áy náy:
"Không ngờ lại bị..."
Mạnh Bà nhíu mày, lạnh lùng hỏi:
"Các cô gái kia, hiện giờ nơi nào?"
Kẻ trộm hít một hơi dài, giọng run rẩy, như thể trong cổ họng nghẹn ứ một vật gì đó, cuối cùng mới cố sức thốt ra:
"Đã... đã c.h.ế.t... tất cả đều đã mất mạng rồi."
Mạnh Bà nghiêng đầu, ánh mắt sắc lạnh như băng đao:
"Ngươi làm sao biết được điều đó?"
Hắn lại run rẩy, cố gắng trấn tĩnh nhưng vẫn không giấu được nỗi sợ hãi trong lòng.
Gà Mái Leo Núi
"Có một lần... ta vì tò mò, sau khi dẫn họ đi xong thì không lập tức rời đi, mà lén lút theo dõi. Ta thấy tên đại nhân ấy dẫn các cô ấy vào một phòng trữ nọ, rồi hắn... hắn đem những thiếu nữ đó ra, sắp xếp thành đủ kiểu quái dị, tựa như một sự sắp đặt. Họ bị đặt thành một vòng tròn, ở giữa là một ngọn đèn sáng, mỗi người đều cầm một sợi tơ hồng trong tay. Cảnh tượng nhìn vào đã rất quái đản, đầy vẻ huyền bí, như thể họ đang cử hành một nghi thức tà dị. Nhưng khi đó ta hoảng hốt đến mức không dám tiếp tục nhìn, chỉ muốn lập tức bỏ chạy."
Khi hắn dứt lời, sắc mặt đã trắng bệch như giấy, thân thể run rẩy không ngừng. Tần Vũ Niết nghe đến đó, không khỏi cảm thấy rợn người, một luồng hàn khí dâng lên từ sống lưng. Nếu như nàng không có Mạnh Bà cùng những lá phù bảo vệ, và cả Thiên Tử Ngọc Bội của Diêm Vương, liệu nàng có phải chịu kết cục bi t.h.ả.m như những cô gái kia? Chỉ suy nghĩ thôi cũng đủ khiến nàng lạnh sống lưng.
Mạnh Bà nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt sắc bén như dao, không hề bị câu chuyện rùng rợn làm phân tâm. Thay vào đó, nàng tiếp tục đặt ra những nghi vấn gay gắt: "Nếu ngươi đã theo hắn một lần, tại sao lại không biết chính xác vị trí của nơi đó? Làm sao ngươi có thể lén theo huyền sư đến căn cứ bí mật mà không bị phát giác?"
Kẻ trộm hơi hé miệng, giọng khàn khàn, như thể đang cố gắng kìm nén điều gì đó: "Là vì lúc ấy ta có một lá Ẩn thân phù. Vị huyền sư kia dường như rất tự tin vào trận pháp của mình, tin rằng không một ai có thể phá vỡ được nó. Vì vậy, hắn không hề phát hiện ta lén theo sau. Sau khi chuyện xong xuôi, ta cũng cố gắng đi tìm lại nơi đó nhưng mỗi lần đều không thể tìm ra, đành phải tay trắng quay về."
Mạnh Bà nghe xong, khẽ nhíu mày, ánh mắt hiện lên một tia nghi ngờ, vẫn tiếp tục tra hỏi: "Nếu ngươi biết rõ hắn làm những việc thất đức như vậy, vì sao vẫn muốn tiếp tay cho hắn?"
Hắn cúi đầu, im lặng hồi lâu rồi ngẩng lên, trong ánh mắt lộ rõ một tia đau đớn: "Bởi vì ta không còn con đường nào khác... Hắn đã hạ một loại độc d.ư.ợ.c lên người ta. Nếu ta không đúng hạn phục dụng giải dược, cơ thể ta sẽ mục nát từng chút một, đau đớn không thể tả, cho đến khi tính mạng hoàn toàn biến mất."