"Ngươi nếu còn dám tiếp tục dây dưa với..." Mạnh Bà vừa mở miệng định gọi tên, chợt khựng lại vì nhớ ra mình chưa biết tên cô gái. Nàng quay đầu hỏi: "Nữ nhi ngươi tên gì?"
Lão nhân vội vàng đáp: "Nó tên Lâm Hạ."
Mạnh Bà gật gù, tiếp tục:
"Được rồi. Nếu ngươi còn dám quấy rầy Lâm Hạ, lần sau đừng mong dễ dàng thoát thân như hôm nay. Nghe rõ chưa?"
Lưu Khiêu mặt mày u ám nhưng không dám phản kháng. Đánh thì không lại, nói lý cũng chẳng xong, đành phải nuốt cục tức vào bụng, miễn cưỡng đáp với giọng đầy uất ức:
"Ta biết rồi."
Xong việc, Mạnh Bà thản nhiên phẩy tay, quay sang Tần Vũ Niết:
"Đi thôi."
Tần Vũ Niết nhanh chóng theo bước Mạnh Bà rời khỏi căn nhà trống trải, cũ kỹ của Lưu Khiêu.
Ra khỏi đó, nàng không kìm được lòng mà thắc mắc:
"Mạnh tỷ, hôn thư mà đã bị thiêu hủy rồi thì hai người họ thật sự không còn là vợ chồng nữa sao?"
Mạnh Bà lười biếng vươn vai, gật đầu xác nhận: "Phải, một khi hôn thư đã hủy thì chẳng còn quan hệ gì nữa. Nếu hắn dám động thủ thương tổn người, sẽ bị coi là gây rối, tất phải chịu phạt. Vậy nên về sau, nếu hắn muốn làm càn, hắn phải tự vấn bản thân xem mình có đủ sức hay không."
Vị lão nhân nọ đứng sau lưng, chăm chú lắng nghe toàn bộ cuộc đối thoại giữa hai vị. Chuyện khiến lão lo lắng bấy lâu không ngờ lại được giải quyết êm thấm gọn gàng đến vậy. Như thể vừa trút được tảng đá đè nặng trên ngực, lão không kiềm được xúc động, vội vàng quỳ sụp xuống đất, khấu đầu không dứt để bày tỏ sự cảm kích. Tiếng trán va vào nền đất khô khốc, phát ra âm thanh dồn dập, tựa hồ lão muốn dập đến nứt xương trán mới chịu thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vừa khấu đầu, lão vừa nghẹn ngào thốt lên, giọng nói run rẩy đầy xúc động: "Đa tạ Mạnh Bà, đa tạ Bà chủ Tần. Lão hủ cảm tạ hai vị đã ra tay cứu giúp. Nếu không nhờ các vị, ta thật sự không biết phải làm sao cho phải."
Mạnh Bà nhìn lão nhân, giọng điệu có chút uể oải nhưng vẫn không giấu được sự thản nhiên cao ngạo: "Muốn cảm ơn thì cảm ơn Tiểu Vũ Niết đi."
Nghe Mạnh Bà nói vậy, Tần Vũ Niết không khỏi cảm thấy ấm lòng. Rõ ràng là Mạnh Bà ra tay tương trợ, thế mà lại đẩy hết công lao cho nàng, như thể muốn nàng nhận trọn vẹn nhân tình này.
Gà Mái Leo Núi
"Ông lão, ông đừng dập đầu nữa." Tần Vũ Niết vội vàng bước tới đỡ lão nhân dậy, khẽ cười, rồi quay sang nói với Mạnh Bà: "Mạnh tỷ tỷ, ông ấy cảm ơn tỷ là phải lắm. Nếu không nhờ tỷ ra tay, sự tình này đâu thể giải quyết thuận lợi như vậy."
Lão nhân được Tần Vũ Niết nâng dậy, ánh mắt đầy vẻ biết ơn sâu sắc. Lão gắt gao nắm lấy tay nàng, giọng nói run run vì xúc động: "Bà chủ Tần, nếu không nhờ nàng giúp đỡ, những kẻ hèn mọn nơi địa phủ như chúng ta làm gì có cơ hội được diện kiến một vị cao nhân như Mạnh Bà, lại càng không dám mơ đến việc được bà ấy giúp đỡ! Chuyện này... quả thực là chuyện mà ta nghĩ cũng không dám nghĩ đến. Ta vụng về ăn nói, chẳng biết phải làm sao để diễn tả hết lòng biết ơn của mình. Hai vị không chỉ là ân nhân của gia đình ta, mà còn là ân nhân cứu mạng của con gái ta. Nếu không nhờ hai vị ra tay cứu giúp, chỉ e con bé đã..." Nói đến đây, lão nhân nghẹn ngào, cuối cùng không kìm được cảm xúc, bật khóc thành tiếng.
Nhìn cảnh tượng ấy, Tần Vũ Niết bối rối, vội an ủi: "Ông lão, ông đừng khóc nữa. Nếu là người khác gặp tình huống này, nhất định cũng sẽ ra tay giúp đỡ thôi."
Tuy nhiên, lão nhân vẫn không chịu đứng lên, mà tiếp tục quỳ trên mặt đất, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt đầy nếp nhăn. Vừa nói lão vừa khấu đầu liên tục, như thể muốn dùng hành động đó để thay cho lời cảm tạ chân thành nhất.
Nhà họ nghèo khó, từ nhỏ đã quen nhìn đời lạnh nhạt, nhân tình thế thái. Trong mắt lão nhân, lòng tốt thật sự quý giá, bởi lão biết rằng với những người khác, chưa chắc họ đã sẵn lòng giúp đỡ như Tần Vũ Niết.
Chuyện này, nhìn qua tưởng như giải quyết dễ dàng nhưng nếu không nhờ sự xuất hiện đúng lúc của Tần Vũ Niết – người có lòng nhân hậu và lại quen biết Mạnh Bà – thì kết cục hẳn đã chẳng êm đẹp như vậy.
Ngay cả khi gọi nhi tử lão đến để đứng ra giải quyết, nếu không có quan hệ mật thiết với người có thế lực tại Địa Phủ, việc giải hôn thư vẫn là một nan đề nan giải. Phải cần có sự đồng ý từ phía gã Lưu Khiêu kia, nếu hắn cố tình gây chuyện hoặc quấy phá thì việc ly hôn sẽ chẳng thể nào thuận lợi như lần này.
Trừ khi tìm được một vị đại sư cao tay có thể áp chế hắn, ép buộc hủy bỏ hôn ước. Bằng không, dù có cố gắng thế nào cũng khó mà dứt điểm chuyện này dễ dàng được.
Hơn nữa, giả sử sự việc kết thúc mà Lưu Khiêu sinh lòng oán hận, quay lại báo thù hoặc gây khó dễ cho người giúp đỡ thì hậu họa càng lớn. Chính vì thế, đa phần người khác gặp chuyện như vậy đều sẽ chọn cách làm ngơ để giữ an toàn cho bản thân.
Nói vậy mới thấy, việc Tần Vũ Niết đứng ra giúp đỡ thực sự là hiếm có. Huống chi giữa nàng và gia đình này vốn chẳng có chút quen biết hay thân tình gì, thậm chí đây là lần đầu gặp mặt. Vậy mà Tần Vũ Niết vẫn sẵn lòng ra tay giúp đỡ. Xét cho cùng, đúng là lão nhân nhờ đời trước tích đức nên kiếp này mới gặp được một người tốt như nàng.