Ta Bán Cơm Hộp Ở Địa Phủ

Chương 190: Vì sao phải cho hắn hy vọng?



Thấy lão nhân kích động đến mức quỳ lạy không dứt, Tần Vũ Niết lúng túng không biết làm sao. Trong lòng nàng rối bời, bèn khẽ liếc sang Mạnh Bà cầu cứu vì vốn nàng chẳng có kinh nghiệm đối phó với tình huống như thế này.

Mạnh Bà nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Tần Vũ Niết mà bật cười. Nàng khẽ vung tay, dùng quỷ lực nâng lão nhân đứng dậy, giọng điệu lười biếng nhưng đầy trấn an:

"Được rồi, đừng dập đầu nữa, dập thêm chút nữa đầu ông cũng sắp thủng rồi đấy. Bọn ta hiểu ý của ông rồi. Giờ ông nên nghĩ cách viết thư cho đứa con trai bất hiếu kia, bảo nó trả lại số tiền một vạn đồng đi. Nếu không muốn dính vào nhân quả thì tốt nhất đừng chần chừ. Sau đó lo mà tìm lại t.h.i t.h.ể của con gái ông đem về chôn cất tử tế."

Nghe nhắc đến số tiền kia, lão nhân đột nhiên ngừng khóc, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ giận dữ xen lẫn đau đớn. Lão không ngờ rằng nhi tử mình lại nhẫn tâm đến mức bán em gái đi chỉ vì tiền, thậm chí còn trá hình bằng một tờ "hôn thư" tởm lợm như thế!

Tức giận dâng trào, lão nhân run lên bần bật, tay nắm chặt, miệng lẩm bẩm không ngừng:

"Được, ta sẽ viết thư ngay. Tiền này nhất định phải trả lại, nếu thật là thằng bất hiếu kia dám không đi lấy lại t.h.i t.h.ể của con bé, đợi đến khi nó c.h.ế.t xuống đây, xem ta xử lý nó thế nào."

Những lời cuối cùng được lão thốt ra trong cơn phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi, như thể chỉ cần có cơ hội là lão sẽ ngay lập tức túm cổ đứa con trai đến mà quất cho một trận nhớ đời.

Nhìn thấy lão nhân vừa phẫn nộ vừa đau khổ đến mức không kiềm chế nổi, Tần Vũ Niết vội lên tiếng an ủi:

"Lão nhân gia, cũng chưa chắc chuyện này là do con trai người cố ý làm. Rất có thể hắn bị kẻ khác lừa gạt, bởi lẽ có nhiều trường hợp người bị hại lại không hay biết gì về âm mưu của đối phương."

Nghe lời giải thích này, Mạnh Bà khẽ nhướng mày, lộ rõ vẻ kinh ngạc. Nàng nghiêng đầu nhìn Tần Vũ Niết với ánh mắt đầy hoài nghi, dường như không tin nổi sao nàng lại có thể đưa ra giả thuyết đó.

Lão nhân cũng bất giác tràn đầy hy vọng, nhìn chằm chằm vào Tần Vũ Niết, chờ đợi một câu trả lời rõ ràng hơn.

Bị cả hai người nhìn chăm chú, Tần Vũ Niết hơi ngập ngừng rồi chậm rãi giải thích:

"Ta từng nghe kể rằng có vài kẻ tiểu nhân thường lợi dụng những người nhẹ dạ cả tin. Chúng cố ý tráo đổi, hoặc ngụy trang tiền bạc dưới hình thức nào đó khiến người ta cầm nhầm hay nhặt lấy. Một khi người bị hại nhận tiền, chúng sẽ vin vào đó để tạo cớ ép buộc, ví như gọi khoản tiền đó là sính lễ. Vì vậy, ta cho rằng không loại trừ khả năng con trai người đã bị kẻ khác giở trò mà không hề hay biết."

Lão nhân vốn vừa giận vừa thất vọng khi hay tin con trai mình vì một vạn đồng mà bán em gái cho người ta làm thê tử, trong lòng ngổn ngang bao nỗi chua xót lẫn tức giận. Dẫu vậy, sâu thẳm trong tim, ông vẫn không muốn tin rằng đứa con trai bất hiếu kia lại có thể làm chuyện tàn nhẫn đến thế.

Nghe Tần Vũ Niết nói vậy, ánh mắt lão bỗng sáng lên, như thể vừa tìm thấy một tia hy vọng mong manh giữa cơn tuyệt vọng tăm tối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ông khẽ gật đầu, giọng nghẹn ngào, cố gắng nói mà như nuốt hết nước mắt vào trong:

"Bất kể ra sao, xin nhờ Bà chủ Tần chuyển giúp ta bức thư này đi. Nếu quả thực là hiểu lầm thì may mắn biết bao. Còn nếu đúng là nó làm thật..."

Nói đến đây, giọng ông nghẹn lại, không thể tiếp tục thốt ra lời nào nữa.

Nhìn lão nhân run rẩy vì xúc động, Tần Vũ Niết nhanh chóng trấn an:

"Lão nhân gia cứ bình tĩnh viết thư đi, xong xuôi rồi giao cho ta. Ta sẽ giúp gửi ngay, mong rằng sự tình không đến mức tồi tệ như người nghĩ."

Lão nhân gật đầu cảm kích trước lời an ủi chân thành ấy, liên tục nói lời cám ơn:

"Được, được, làm phiền Bà chủ Tần quá. Chuyện nhà ta thực sự đã làm phiền cô nương quá nhiều rồi..."

Nói xong, lão run run tìm lại bức thư dang dở ban nãy và tiếp tục cặm cụi viết nốt.

Nhìn bóng lưng già nua khắc khổ ấy, Mạnh Bà không nhịn được tò mò, ghé sát Tần Vũ Niết, hỏi nhỏ:

"Muội sao lại phải cho hắn một tia hy vọng? Lỡ đâu con trai ông ta thật sự là kẻ khốn nạn, chẳng phải chỉ khiến ông ấy càng thêm đau khổ thôi sao?"

Tần Vũ Niết trầm ngâm một lát rồi nhẹ giọng đáp:

Gà Mái Leo Núi

"Cũng không hẳn là cố ý cho người ta hy vọng, mà quả thực khả năng kia có thể xảy ra. Quan trọng hơn, lỡ người này sắp được đầu thai mà vì chuyện này sinh lòng chấp niệm, không chịu đi thì chẳng phải uổng phí cơ duyên rồi sao? Cuộc đời đã âm dương cách biệt, nếu đến phút cuối cùng mà ông ấy còn phải chịu thêm cú sốc này thì đau đớn biết bao..."

Mạnh Bà im lặng nhìn Tần Vũ Niết hồi lâu, ánh mắt như đang nghiền ngẫm điều gì đó. Cuối cùng, nàng chậm rãi nói, giọng điệu đầy ý vị sâu xa:

"Muội, đúng là có trái tim nhân hậu thật đấy."