Ta Bán Cơm Hộp Ở Địa Phủ

Chương 194: Lời đồn do nàng tung ra?



Thường thì, các quỷ hồn bình thường đều mang theo một lớp sương đen bao bọc quanh thân, nhưng lớp sương đó hiếm khi trở nên dày đặc đến mức đáng phải lưu tâm.

Nếu một quỷ hồn chỉ có sương đen nhạt nhòa, điều đó chứng tỏ khi còn tại thế, kẻ đó không phạm phải quá nhiều tội ác tày trời.

Ngược lại, nếu quanh thân tỏa ra ánh kim quang thoang thoảng, nghĩa là lúc sinh thời đã tích lũy được không ít công đức nhờ làm việc thiện.

Đây là kết luận mà Tần Vũ Niết đã rút ra sau một thời gian dài quan sát những quỷ hồn xếp hàng chờ mua cơm hộp của mình.

Còn nữ quỷ này, lần trước Tần Vũ Niết gặp, quanh thân nàng ta đã có không ít sương đen tích tụ. Nhưng hôm nay gặp lại, lớp sương đen quanh người nàng ta lại dày đặc hơn bội phần. Điều đó chỉ có thể chứng minh một điều: trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa qua, nàng ta chắc chắn đã gây thêm không ít tội nghiệt.

Tần Vũ Niết nghiêm mặt nhìn thẳng vào nữ quỷ, giọng nói lạnh như băng:

"Những lời đồn đại ấy, có phải do nàng tung ra không?"

Nữ quỷ nghe vậy, lập tức cứng đờ cả người, rồi vội vã chối biến:

"Ta không hiểu nàng đang đề cập tới điều gì."

Tần Vũ Niết nhếch môi cười nhạt, ánh mắt vẫn giữ vẻ hờ hững nhưng sắc lạnh như muốn xuyên thấu tâm can đối phương:

"Ta còn chưa nói rõ ngọn ngành chuyện gì, nàng đã vội vàng phủ nhận rồi sao? Thế chẳng phải là ngầm thừa nhận những lời đồn đó chính là do nàng bịa đặt và tung ra đó ư?"

Nữ quỷ tái mặt nhưng vẫn gắng giữ sự bình tĩnh. Nàng ta đoán Tần Vũ Niết không có chứng cứ rõ ràng, chỉ đang muốn dùng lời lẽ để lừa mình khai nhận. Vì vậy, nàng ta nghiến răng quyết tâm cứng miệng, chỉ cần không thừa nhận, nàng ta không tin Tần Vũ Niết có thể làm khó được mình.

Nghĩ đến đây, thần kinh vốn căng như dây đàn của nàng ta cũng dần dần được thả lỏng. Nàng ta xoay người lại, nhìn Tần Vũ Niết với vẻ thách thức, khẽ nhíu mày, giọng điệu không giấu được sự bất mãn:

Gà Mái Leo Núi

"Ta có thừa nhận gì đâu? Thật tình ta chẳng hiểu nàng đang nói điều gì cả. Chẳng lẽ chỉ vì nàng có chút quen biết với Quỷ sai, mà nàng có quyền tùy tiện trách tội những quỷ hồn tầm thường như bọn ta sao?"

Tần Vũ Niết không lập tức phản bác, chỉ nghiêng đầu nhìn nữ quỷ với vẻ mặt đầy tò mò, trong đôi mắt còn thoáng hiện nét suy tư. Nàng hỏi lại, giọng điệu pha lẫn chút khó hiểu:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Nàng dường như có thành kiến sâu sắc với ta? Nhưng ta nhớ rằng hai ta chỉ mới gặp nhau đúng một lần. Nàng căm ghét ta vì lý do gì?"

Nét mặt của nữ quỷ lập tức trở nên nghiêm nghị, đôi môi mím chặt. Nàng ta xụ mặt, giọng điệu lạnh lùng nhưng vẫn cố tỏ ra thản nhiên:

"Phải, quả thật ta chỉ gặp nàng có một lần. Nhưng nói cho rõ, ta không hề chán ghét nàng."

Tần Vũ Niết nhướn mày, nét mặt hiện rõ vẻ không tin tưởng. Ánh mắt mang theo chút trêu chọc xen lẫn hoài nghi, nàng thản nhiên đáp lại:

"Thật sao? Vậy sao lại có chuyện tờ báo nọ của nàng, chỉ riêng bức ảnh của ta lại bị cắt nát bươm như một miếng giẻ rách vậy?"

Nữ quỷ thoáng khựng lại, rõ ràng không ngờ Tần Vũ Niết lại biết được chuyện này. Bị bất ngờ tấn công bằng câu hỏi thẳng thừng, nàng ta có chút loạn tâm thần. Khuôn mặt vốn đang gắng gượng giữ vẻ bình thản bỗng chốc sầm xuống, giọng nói lộ rõ vẻ tức giận:

"Sao nàng dám động vào đồ vật của ta?"

Tần Vũ Niết không hề nao núng trước thái độ gay gắt ấy. Nàng nhún vai, giọng điệu cứng rắn đầy kiên quyết: "Đừng hòng đ.á.n.h lạc hướng. Hãy trả lời câu hỏi của ta trước đã. Nếu hai chúng ta chỉ mới gặp nhau một lần, nàng cũng chẳng có lý do gì để căm ghét ta, vậy nàng hãy giải thích thử xem—tại sao nguyên cả tờ báo chỉ riêng ảnh của ta lại bị nàng phá đến nát vụn như vậy?"

Bị truy hỏi tới cùng, nữ quỷ thoáng chột dạ. Thái độ hung hăng khi nãy cũng vơi đi không ít, ả cúi mặt, lí nhí đáp:

"Ta... ta chỉ là nhất thời sơ suất."

Nghe vậy, khóe miệng Tần Vũ Niết cong lên một cách giễu cợt. Nàng cười lạnh, giọng nói đầy vẻ mỉa mai:

"Sơ suất? Một tờ báo lớn như thế, làm sao mà 'nhất thời sơ suất' lại chỉ rách đúng bức ảnh của ta? Ngươi ngay cả một lý do bịa đặt cũng không thể nghĩ cho xuôi tai, vậy ta nghi ngờ ngươi cố tình gây ra chẳng sai chút nào nhỉ?"

Trước sự chất vấn sắc bén ấy, nữ quỷ lúng túng. Ả định mở miệng thanh minh nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị Tần Vũ Niết cắt ngang:

"Ngươi đúng là không thấy quan tài không rơi lệ! Phải chăng ta cần phải quăng chứng cứ rành rành vào mặt, ngươi mới chịu nhận tội? Ngươi tưởng ta rảnh rỗi đến mức đi bịa chuyện để ép cung ngươi sao?"