Nữ quỷ thấy lời nói dối đã bị Tần Vũ Niết vạch trần, vẻ mặt thoáng cái biến đổi, từ hoang mang chuyển sang tức giận. Không thèm che giấu nữa, ả gào lên, ánh mắt như bốc lửa:
"Phải, là ta làm đấy, thì đã sao nào? Ta từ chỗ bà nội ngươi đã biết hết mọi chuyện về ngươi rồi. Ngươi cũng giống ta, phụ thân không thương, mẫu thân chẳng đoái hoài, còn khắc c.h.ế.t cả dưỡng phụ dưỡng mẫu. Cớ gì ngươi – một kẻ trắng tay – lại có thể sống tự tại tại Địa phủ, mở quầy bán cơm hộp như chốn nhà mình? Cớ gì ngươi lại có thể kết thân với Quỷ sai? Thất gia, Bát gia đều bị ngươi lừa gạt, đến cả Mạnh bà cũng tỏ ra thân thiết với ngươi. Cớ gì mọi phúc duyên đều rơi vào tay ngươi?"
Ả gần như mất kiểm soát, vừa hét vừa kể lể, giọng nói nghẹn lại vì uất ức và phẫn nộ:
Gà Mái Leo Núi
"Ngươi mỗi ngày bán cơm hộp, kiếm được cả nghìn Âm tệ, mỗi suất lớn lại thu lời cả vạn! Còn ta thì sao? Cha ta là con bạc, hắn vì nợ nần mà bán ta cho một lão già! Mẹ ta thì vứt bỏ ta không thương tiếc. Đến khi ta c.h.ế.t đi, chẳng một ai thèm nhớ đến mà hóa vàng mã cho ta. Rõ ràng ngươi chẳng có gì hơn ta, tại sao ngươi lại được sống yên ổn như thế?"
Ả gào thét trong cơn cuồng loạn, giọng nói xen lẫn tiếng nức nở và nỗi cay đắng tột cùng.
"Cho nên, ta đố kỵ ngươi! Đố kỵ ngươi dù trong nghịch cảnh vẫn sống tốt hơn ta, đố kỵ ngươi có một bà nội, dù đã thành quỷ hồn, vẫn được ngươi dùng tiền mua cho một suất đầu thai tốt."
Đối diện với sự cuồng nộ ấy, Tần Vũ Niết trầm ngâm hồi lâu, ánh mắt lạnh lẽo không chút d.a.o động. Cuối cùng, nàng cất giọng chậm rãi nhưng từng chữ như nhấn mạnh vào lòng người đối diện:
"Những điều ngươi vừa thốt ra... chẳng thể nào là cái cớ để ngươi đi rải lời đồn nhằm hủy hoại ta. Hơn nữa, ngươi dựa vào đâu mà cho rằng ta chưa từng trải qua những khổ đau tương tự?"
Nữ quỷ, vốn đang chìm trong cảm xúc hỗn loạn, bất giác khựng lại khi nghe câu hỏi ấy. Trong thoáng chốc, đầu óc ả như rơi vào khoảng trống, không khỏi bật ra câu hỏi đầy nghi hoặc:
"Ngươi có ý gì?"
Tần Vũ Niết ngẩng đầu nhìn thẳng vào nữ quỷ, ánh mắt sâu thẳm như màn đêm không đáy:
"Ta nói... làm sao ngươi biết ta chưa từng trải qua những chuyện như ngươi vừa kể?"
Nữ quỷ chưa kịp đáp, thì đã nghe Tần Vũ Niết tiếp lời, giọng nói bình tĩnh nhưng phảng phất chút bất đắc dĩ:
"Ta cũng từng có quãng thời gian liều mạng vùng vẫy, cố gắng đoạt lấy thứ gì đó, nhưng rồi đổi lại chỉ là hư không. Ta cũng từng rơi vào cảnh c.h.ế.t không ai đoái hoài, đến cả việc thu nhặt t.h.i t.h.ể cũng không có người đoái công làm giúp."
Dừng lại một chút, nàng nhếch nhẹ khóe môi, tựa như đang cười nhạo chính bản thân mình:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Nhưng rồi thì sao chứ? Ta vẫn còn tồn tại, lẽ dĩ nhiên phải tiếp tục tiến về phía trước."
Nữ quỷ thoáng ngẩn người, lắp bắp phản bác theo bản năng:
"Ngươi vẫn còn sống, làm sao có thể... chuyện đó thật phi lý..."
Tần Vũ Niết liếc ả một cái, giọng điệu có chút trầm lắng nhưng vẫn đầy lạnh nhạt:
"Sương đen trên người ngươi dày đặc đến thế, cho thấy sinh thời ngươi đã từng trả thù người khác. Nếu đã vậy, cớ gì ngươi vẫn cứ mãi tự giam cầm bản thân trong bóng tối của quá khứ như thế?"
Nữ quỷ lặng người đi vài giây, rồi như bị chọc trúng nỗi đau sâu nhất, ả nghiến răng, giọng nói tràn ngập căm phẫn và uất ức:
"Phải, ta đã trả thù... Hắn – kẻ đáng lẽ là cha lại muốn gán ta cho một lão già chỉ để đổi lấy số tiền nợ cờ bạc. Khi đó ta mới biết, không phải tình cờ mà gã kia tìm đến nhà chúng ta, mà là chính cha ta đã đưa chìa khóa cho hắn."
"Ta bỏ chạy nhưng không thể trốn thoát. Trong lúc giằng co, ta lỡ tay làm hắn bị thương... Bị bắt, bị phán tội, bị giam cầm. Nhưng vì lỗi của ta chỉ là cố ý gây thương tích chứ không phải g.i.ế.c người nên ta được giảm nhẹ hình phạt. Trong tù, ta cố gắng cải tạo tốt nên được ra sớm."
"Ta đi tìm mẹ nhưng bà ta bảo không có đứa con gái nào từng ngồi tù. Ta đi tìm cha, hắn chỉ biết sợ hãi, trốn tránh ta như trốn tà thần, mặc dù tất cả tội lỗi là do hắn gây ra."
"Cái tên cha đó càng sợ ta, ta càng muốn xuất hiện trước mặt hắn. Cuối cùng, bị hắn hại, đẩy ta xuống cầu thang."
"Ta bay lơ lửng giữa không trung, nhìn hắn bị bắt, bị phán tội. Ngươi biết không, ta còn đi thăm hắn, nhìn hắn sống trong điều kiện khổ sở, trong lòng dâng trào khoái cảm không tả xiết, ha ha ha ha..."
Nữ quỷ cười nhưng m.á.u từ khóe mắt không ngừng rơi xuống, miệng lẩm bẩm:
"Nếu không yêu ta, cớ gì lại sinh ra ta? Cho nên ta căm hận bọn họ, cũng căm ghét ngươi."
"Ngươi rõ ràng cũng có thân phận bi t.h.ả.m như vậy, mà vẫn sống kiên cường đến thế, thật sự khiến ta không thể nào chịu đựng nổi. Ngươi nói xem, làm sao ta không ghét ngươi, không đố kỵ với ngươi được?"