Cô bán nhà đứng bên cạnh, nghe mà lòng đầy căm phẫn. Dẫu chẳng rõ ngọn ngành mối quan hệ giữa ba người, song chỉ nhìn thái độ từ lúc bước vào, cô cũng đủ hiểu hai vị khách này đến không phải để nói những lời lẽ tốt đẹp.
Chưa bàn đến chuyện Tần tiểu thư giờ là khách hàng của cô, chỉ cần chốt được giao dịch này, tiền hoa hồng cũng đủ để cô tậu một chiếc xe mới. Nhưng dù đứng ở góc nhìn của người ngoài cuộc, cô cũng thấy rõ ai đúng ai sai.
Tần Vũ Niết từ lúc bước vào đã tạo cho người ta cảm giác rất dễ chịu, nhã nhặn, dễ gần. Ngược lại, hai người kia cứ hùng hổ như sắp nuốt sống người khác, ngoài mặt thì ra vẻ thân thiết nhưng lời nào thốt ra cũng đầy mỉa mai, như thể cố tình tìm cách bôi nhọ Tần tiểu thư.
Không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, cô bán nhà cất tiếng:
"Các vị nói năng thật kỳ lạ! Chẳng phải tự xưng là em gái của Tần tiểu thư sao? Vậy mà mỗi lời thốt ra đều ngụ ý tỷ tỷ mình làm tiểu tam hoặc nghi ngờ nàng ấy trộm cắp tiền bạc để mua nhà. Lẽ nào người ta không thể tự mình làm ăn chính đáng ư?"
"Huống hồ, ai đã nói với các vị rằng Tần tiểu thư chỉ mua một căn hộ tầm thường? Nàng ấy đã mua hẳn một căn biệt thự ở khu vực phía sau kia. Lại còn thanh toán toàn bộ bằng tiền mặt!"
Câu cuối được cô bán nhà nhấn mạnh với giọng điệu đầy tự hào, vẻ mặt y như thể chính cô vừa tậu xong căn biệt thự ấy vậy.
Dù tiền vẫn chưa thanh toán đủ nhưng tiền cọc đã đóng, hợp đồng cũng ký xong xuôi. Nếu chẳng phải vì hai người kia đứng đây gây sự, giờ này cô và Tần tiểu thư đã hoàn thành nốt thủ tục rồi.
Gà Mái Leo Núi
Nghe vậy, Trần Nghệ Điềm sững sờ như không tin vào tai mình, thốt lên:
"Cái gì? Tần Vũ Niết mua biệt thự? Lại còn thanh toán toàn bộ trong một lần?"
Cô ta lắc đầu lia lịa, miệng lẩm bẩm:
"Sao có thể chứ... Sao có thể được... cô chắc chắn bị cô ta lừa rồi."
Tần Niệm đứng bên cũng thoáng biến sắc, ánh mắt lóe lên tia nghi ngờ. Hiển nhiên nàng ta cũng không tin nổi chuyện Tần Vũ Niết, chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy, có thể mua được một căn biệt thự trị giá gần 2000 vạn.
Cô bán nhà không chút do dự, lập tức đáp trả sắc bén:
"Bị lừa hay không, tự ta biết."
Nghe vậy, khóe môi Tần Vũ Niết nhếch lên, tạo thành một nụ cười lạnh. Giọng cô đầy băng giá:
"Ta thực sự không hiểu, từ bao giờ mối quan hệ giữa ta và các vị lại trở nên 'thân thiết' đến mức các vị khẳng định chắc nịch rằng ta không thể tự mình mua nổi cơ ngơi này, mà nhất định phải dựa dẫm vào kẻ khác mới có thể sở hữu."
"Nếu nghi ngờ nguồn tiền của ta, các vị cứ việc tiến hành điều tra. Nhưng chớ nên dùng ánh mắt thiển cận, nhỏ nhen của mình để phán xét người khác. Hành động ấy chỉ khiến các vị càng thêm lố bịch và kém cỏi mà thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Cũng đừng lấy kiểu nghĩ gì nói nấy, rồi tự vin vào đó mà bảo là tính cách thẳng thắn. Sự thiếu tinh tế hay thậm chí là trí tuệ kém cỏi không thể dùng làm lý do để che đậy sự thiếu giáo dưỡng của bản thân."
Tần Vũ Niết dừng lại một chút, rồi tiếp tục bằng giọng lạnh lùng:
"Tần Niệm, thói coi thường người khác là điều tối kỵ. Ta nghĩ sau chuyện lần trước, nàng hẳn đã thấm thía điều này."
Nghe vậy, Tần Niệm ngẩn người, chăm chú nhìn kỹ Tần Vũ Niết. Nàng ta nhận ra người trước mặt vẫn là gương mặt quen thuộc đó nhưng không hiểu sao cảm giác lại rất khác. Có thứ gì đó ở Tần Vũ Niết đã thay đổi, chỉ là không thể nói rõ là gì.
Trong khi đó, câu nói của Tần Vũ Niết khiến Trần Nghệ Điềm giận đến mức mặt tái mét. Cô ta lớn tiếng quát:
"Tần Vũ Niết, cô đừng quá đáng! Cô nói ai kém cỏi? Ai không có giáo dưỡng hả?"
Tần Vũ Niết không đáp lại, chỉ bình thản nhìn Trần Nghệ Điềm. Không cần nói gì, ánh mắt sắc bén ấy tựa hồ lưỡi đao, gây nên sự sát thương còn mãnh liệt hơn vạn lời thóa mạ.
Sau đó, Tần Vũ Niết quay người đưa thẻ cho cô bán nhà, khẽ cười:
"Làm phiền cô quẹt thẻ giúp ta."
"Được, tiểu thư đợi chút." Cô bán nhà vui vẻ nhận lấy thẻ, cố tình lướt qua trước mặt hai người kia với dáng vẻ đầy kiêu ngạo, thậm chí còn khẽ vung thẻ lên trông rất đắc ý.
Trần Nghệ Điềm nhìn thấy cảnh đó thì tức đến run người, giận dữ hét lên:
"Cô có biết chúng ta là ai không? Cô dám đắc tội chúng ta như thế à?"
Cô bán nhà chỉ thản nhiên nhún vai, không chút sợ hãi:
"Không biết, cũng không cần biết. Ta chỉ biết hôm nay các vị đến đây để gây sự với khách hàng của ta. Có lẽ sau này ta sẽ phải chịu cảnh thất nghiệp vì đắc tội với các vị, nhưng ít nhất ta sẽ không bị lương tâm day dứt. Như thế là đủ rồi!"
Nói xong, cô ấy quay lưng đi thẳng về phía quầy thu ngân, vừa cầm hợp đồng vừa quẹt thẻ cho Tần Vũ Niết mà chẳng thèm ngoái đầu lại.
Nhìn bóng lưng đầy tự tin của cô bán nhà, Trần Nghệ Điềm tức giận đến nỗi sắc mặt tái xanh, ngón tay run rẩy chỉ thẳng vào nàng, giọng nói đầy uất hận:
"Được lắm, các ngươi giỏi lắm! Hừ! Tần Vũ Niết, ngươi hãy đợi đấy! Ta nhất định sẽ tìm ra chứng cứ! Đi thôi, Niệm Niệm."