Ta Bán Cơm Hộp Ở Địa Phủ

Chương 205: Nàng không có chút day dứt nào ư?



Tần Vũ Niết chẳng những không sợ mà còn mỉm cười, thậm chí còn giơ tay lên vẫy vẫy với vẻ trêu ngươi:

"Ừ, cố gắng lên nha -"

Tần Niệm nhìn vẻ mặt đầy tự tin của Tần Vũ Niết, trầm mặc giây lát, bất ngờ nói với Trần Nghệ Điềm:

"Ngươi ra ngoài chờ ta một lát, ta có vài chuyện muốn nói riêng với nàng."

Trần Nghệ Điềm ngẩn người, liếc nhìn Tần Vũ Niết, rồi lại nhìn Tần Niệm. Tuy có chút do dự, nàng ta cuối cùng cũng gật đầu:

"Được, nhưng phải nhanh lên đó."

Nói xong, nàng ta hậm hực quay người bước ra khỏi cửa hàng.

Gà Mái Leo Núi

Không khí bỗng chốc trở nên im lặng đến kỳ lạ. Tần Vũ Niết đứng đó, lặng lẽ quan sát Tần Niệm, tựa như đang thúc giục đối phương cất lời nhanh chóng.

Tần Niệm giữ nguyên nét mặt lạnh lùng, nhìn chằm chằm Tần Vũ Niết, cất lời, giọng điềm tĩnh nhưng sắc lạnh:

"Chuyện của Lâm Dương, ngươi có phải đã biết từ trước rồi không?"

Tần Vũ Niết hơi nhướng mày, dường như suy nghĩ vài giây rồi đáp chậm rãi:

"Biết... mà cũng chưa hẳn là biết được trọn vẹn."

Thực ra, Tần Vũ Niết biết chuyện là nhờ ký ức từ kiếp trước, nhưng ở kiếp này thì không thể chắc chắn hoàn toàn.

Hôm đó, khi nhìn thấy luồng hắc khí quấn quanh người Lâm Dương, ta đã lên tiếng nhắc nhở. Mặc dù chẳng phải vì lòng tốt gì, nhưng chí ít cũng là một lời cảnh báo chân thành.

Tần Niệm nghe câu trả lời kiểu "nước đôi" của Tần Vũ Niết thì lộ rõ vẻ khó chịu, giọng hằn học:

"Biết tức là biết, không biết tức là không biết. Ngươi đừng có kiểu lập lờ nước đôi như vậy có được không?"

Tần Vũ Niết nhún vai, thản nhiên đáp:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Biết là vì ta thấy trên người hắn có hắc khí, chắc chắn sẽ gặp chuyện, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Còn không biết là vì ta chẳng rõ chính xác khi nào hay chuyện gì sẽ xảy ra. Mà ngươi cũng biết rồi đấy, ta đã nhiều lần nhắc nhở ngươi nhưng ngươi có bao giờ chịu tin đâu."

Vừa nói, Tần Vũ Niết vừa vuốt cằm như đang suy tư điều gì đó, rồi kết luận một cách đầy ngẫu hứng:

"Chắc đây chính là cái người ta thường nói, 'Lời ngay khó lọt tai, kẻ c.h.ế.t không biết sợ' đấy nhỉ."

Câu nói này khiến sắc mặt Tần Niệm lập tức tối sầm, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo. Nàng ta nghiến răng, cố nén giận mà bật ra từng chữ qua kẽ răng:

"Ngươi cứ việc chờ xem."

Tần Vũ Niết lập tức xua tay cự tuyệt, giọng điệu như thể muốn tránh phiền phức từ xa vạn dặm:

"Đừng, ta thật sự không mong gì hơn là đừng gặp lại các người. Nếu các người có thể đừng đến quấy rầy ta thì tốt biết bao."

Tần Niệm bỗng như nhớ ra điều gì đó, khóe môi khẽ nhếch, nở một nụ cười quỷ dị đầy ẩn ý. Giọng nàng ta nhẹ nhàng nhưng từng chữ thốt ra lại như d.a.o cứa:

"Đại ca vì ngươi mà cãi nhau một trận lớn với mẫu thân, sau đó bị phụ thân thu hồi toàn bộ quyền quản lý Tần gia. Bây giờ ngay cả dự án mà huynh ấy đầu tư tại cái thôn nghèo nàn của ngươi cũng sắp đứng trước bờ vực phá sản. Trong lòng ngươi không hề thấy chút áy náy nào ư?"

Nghe vậy, Tần Vũ Niết thoáng sững người, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên. Nhưng chỉ trong chớp mắt, biểu cảm ấy biến mất, nàng nhanh chóng lấy lại dáng vẻ điềm tĩnh thường thấy, nhàn nhạt đáp:

"Nếu ngươi khuyên được huynh ấy dừng tay, thì không còn gì tốt đẹp hơn."

Tần Niệm khẽ nhíu mày, sau đó bật cười lạnh lùng, giọng điệu tràn đầy mỉa mai:

"Ngươi quả thực lạnh nhạt vô tình. Đại ca vì muốn nâng đỡ ngươi, chịu bao nhiêu áp lực, dốc hết vốn liếng đầu tư vào chốn thôn nghèo nàn đó, cuối cùng chỉ đổi lại một câu nói hờ hững thế này. Nếu huynh ấy biết ngươi suy nghĩ như vậy, e rằng sẽ đau lòng đến c.h.ế.t mất."

Tần Vũ Niết khẽ lắc đầu, giọng điệu vẫn bình thản như không hề bận tâm:

"Ngươi nhầm rồi. Để huynh ấy từ bỏ chấp niệm này mới là điều tốt nhất. Với năng lực của huynh ấy, chẳng mấy chốc sẽ gây dựng được một công ty tốt hơn gấp bội. Còn về phần ta, chỉ cần các ngươi đừng xuất hiện trước mặt ta nữa, đó chính là điều khiến ta cảm thấy hạnh phúc nhất rồi."

Tần Niệm nghe xong liền cười lạnh, ánh mắt hiện rõ vẻ khinh thường:

"Ngươi quả nhiên tự tin thái quá. Rời khỏi Tần gia mà ngươi còn nghĩ có thể làm ăn nên hồn sao? Ta không tin ngươi có thể làm nên trò trống gì đâu."