Ta Bán Cơm Hộp Ở Địa Phủ

Chương 216: Hóa ra bọn họ đều e sợ



Mạnh Bà không chút do dự đoạt lấy bộ Vũ Y Tơ Vàng từ tay Tần Vũ Niết, tùy tiện đặt sang một bên. Sau đó, nàng nhẹ nhàng đè vai Tần Vũ Niết, ép nàng an tọa trên ghế. Nở nụ cười hiền hậu, Mạnh Bà quay sang Diêm Vương nói:

"Diêm Vương đã đến đây rồi, hà cớ gì phải mang hộp đồ ăn đi nơi khác dùng bữa? Chi bằng ngồi lại, cùng nhau dùng cơm cho thêm phần vui vẻ."

Diêm Nghe Cảnh khẽ đưa mắt nhìn Mạnh Bà, giọng nói thản nhiên:

"Xem ra ngươi ngày nay càng lúc càng thong thả. Có lẽ người kia cũng đã có thể an tâm rồi."

Nghe vậy, thân thể Mạnh Bà chợt cứng lại. Nàng ta vội vàng đứng dậy, lấy các món ăn bày biện ra khỏi hộp, rõ ràng muốn lảng sang chuyện khác:

Gà Mái Leo Núi

"Diêm Vương gia, ngài quả thực quá xa xỉ rồi. Pháp khí chế tạo từ ngọc thượng cổ trân quý, vậy mà chỉ dùng để chứa thức ăn! Nếu việc này truyền ra ngoài, e rằng cả Địa phủ đều phải trố mắt thèm thuồng mà ghen tị cho xem!"

Thấy Mạnh Bà cố tình tránh né đề tài vừa rồi, Diêm Nghe Cảnh cũng không bức bách, chỉ nhàn nhạt hồi đáp:

"Vật đã tạo thành thì phải được sử dụng. Chẳng lẽ tạo ra rồi lại mang đi thờ phụng, đợi đến lúc mục ruỗng hay sao?"

Mạnh Bà bị câu nói của Diêm Nghe Cảnh làm khựng lại, rõ ràng có chút lúng túng. Tần Vũ Niết thấy bầu không khí có phần căng thẳng, định mở lời tạ ơn Diêm Vương gia đã ra tay tương trợ, nhưng nhận thấy thời cơ chưa chín muồi, nàng đành lặng lẽ an tọa, lắng nghe hai người đối đáp.

Nhận thấy sự ngượng nghịu vẫn chưa tan, Tần Vũ Niết đứng dậy đi lấy chén đũa. Vừa bước qua cửa, ánh mắt nàng vô tình nhìn ra bức tường bên ngoài, và nàng không khỏi kinh ngạc. "Chuyện quái dị gì đang xảy ra?" Tần Vũ Niết thầm nghĩ. Chỉ mới một lát trước thôi mà bức tường đã được sửa chữa hơn phân nửa. Nàng thầm tính toán, với tốc độ này, có lẽ chưa đầy một canh giờ nữa là toàn bộ đã hoàn thành, hoàn toàn không cần mất cả đêm như nàng đã dự liệu.

Đúng lúc này, Tần Vũ Niết chú ý thấy điều kỳ lạ: những viên gạch tự động dịch chuyển, nghiêng ngả về một hướng mà hoàn toàn không có ai đứng đó điều khiển. Nàng bất giác nheo mắt, cảm thấy mọi chuyện không ổn.

Nhớ đến các huyền sư đang tu sửa tường ngoài kia, nàng thầm đoán: "Chắc hẳn là bọn họ đang sử dụng huyền thuật."

Ánh mắt Tần Vũ Niết lướt xuống, quả nhiên dưới những viên gạch đang tự động di chuyển kia, có những hình nhân giấy nhỏ xíu đang loạng choạng cõng gạch.

Đưa mắt nhìn khắp sân viện, Tần Vũ Niết nhận ra cảnh tượng kỳ quái này không chỉ xuất hiện ở một nơi. Khắp chốn, những hình nhân giấy tí hon đang lặng lẽ làm việc, nếu không nhìn kỹ, người ta chỉ thấy mỗi viên gạch tự mình lơ lửng dịch chuyển, dễ lầm tưởng là ma quỷ quấy phá.

Ngoài các hình nhân giấy, còn thấp thoáng một hai con linh thú nhỏ nhắn nhưng vô cùng dẻo dai. Chúng được biến hóa từ huyễn thuật, trên lưng cõng những vật nặng gấp mười lần trọng lượng cơ thể mà vẫn di chuyển nhẹ nhàng, chẳng hề có chút khó khăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tần Vũ Niết chứng kiến cảnh tượng này cũng không còn kinh ngạc nữa. Nàng nhanh chóng quay vào trong nhà, cầm lấy chén đũa rồi trở ra, bắt đầu phân phát cho mọi người.

Lúc này, giọng nói của Mạnh Bà vang lên, đầy vẻ hân hoan:

"Diêm Vương gia, Tiểu Vũ Niết vì cảm tạ ngài đã cứu mạng, cố ý bày biện một bàn tiệc thịnh soạn này. Hôm nay, ta xem như có cơ hội ăn theo một bữa ngon rồi..."

Mạnh Bà vừa dứt lời, Tần Vũ Niết đã nhanh tay gắp một miếng sườn đặt vào bát của nàng, mỉm cười nói:

"Mạnh tỷ à, bàn tiệc này đâu chỉ dành riêng cho Diêm Vương gia, mà còn là đặc biệt chuẩn bị cho tỷ nữa đấy. Nào, Mạnh tỷ cứ dùng đi, thịt sườn này rất ngon!"

Mạnh Bà cũng không hề khách sáo, cười khúc khích, lập tức gắp miếng sườn lên nếm thử ngay. Nàng nhìn Diêm Vương gia ung dung, tao nhã cầm đũa gắp một món ăn đưa lên miệng, liền không chịu thua, vừa nhai vừa đùa:

"Tuyệt vị! Tiểu Vũ Niết, tài nghệ nấu nướng của nàng rốt cuộc đã tu luyện như thế nào vậy hả?"

Diêm Vương gia chậm rãi ngưng động tác, ánh mắt sắc bén thoáng liếc qua Tần Vũ Niết, trầm giọng phán một câu:

"Bất tiện luận bàn."

Bầu không khí đột ngột rơi vào sự tĩnh lặng lạ thường. Mạnh Bà như bị ai bóp nghẹt yết hầu, lập tức ngậm miệng, không dám hé răng thêm lời nào.

Phải đợi thật lâu sau, Mạnh Bà mới thở ra một hơi dài, ngượng nghịu cảm thán:

"Thảo nào thiên hạ vẫn đồn rằng, ai được dự tiệc cùng Diêm Vương gia thì dù mỹ vị đến mấy cũng chẳng dám dùng nhiều. Cái uy áp ngút trời này vừa bùng lên, còn ai dám động đũa nữa cơ chứ!"

Nghe vậy, Tần Vũ Niết bỗng nhớ lại những lần trước Hắc Bạch Vô Thường cùng Diêm Vương gia dùng bữa, lần nào cũng tĩnh lặng như tờ, chẳng ai dám hé răng nửa lời. Lúc ấy, nàng còn lấy làm kỳ lạ, giờ đây mới thấu hiểu, hóa ra bọn họ âm thầm... đều sợ hãi đến mức không dám đùa cợt, chỉ biết lén lút than vãn sau lưng mà thôi!

Mặc dù bị khí thế của Diêm Vương gia làm cho thoáng chốc im bặt, Mạnh Bà vẫn chẳng để bụng lâu. Nàng tiếp tục hăng hái thưởng thức mỹ vị trước mặt, đến khi gần dùng xong vẫn không quên thủ thỉ một câu:

"Tiểu Vũ Niết, nghe nói lần trước bọn họ được ăn lẩu, khen ngợi hết lời. Khi nào có dịp, nàng cũng cho ta nếm thử cái món lẩu kỳ lạ đó đi nhé?"