Tần Vũ Niết liếc nhanh về phía Diêm Vương gia rồi khẽ gật đầu, không dám trả lời lớn tiếng vì e rằng sẽ lại khiến không khí thêm căng thẳng. Nàng thực lòng chẳng hiểu nổi tại sao hôm nay Diêm Vương gia lại nghiêm nghị đến thế. Những lần trước dùng bữa chung chẳng hề có kiểu quy củ hay áp lực như vậy. Nghĩ mãi không ra, nàng đành giữ im lặng.
Bầu không khí trên bàn ăn trở nên trầm tĩnh. Chỉ còn tiếng chén đũa va chạm khe khẽ và âm thanh ồn ã ngoài sân vọng vào.
Lúc này, một huyền sư đứng ngoài vô tình ngửi thấy mùi hương ngào ngạt từ trong phòng bếp bay ra, lòng không kìm được mà nuốt khan. Hắn xoa xoa bụng đói, ánh mắt đầy vẻ thèm thuồng, khẽ lẩm bẩm:
"Mùi hương tuyệt hảo quá... Ta còn chưa kịp dùng bữa tối mà đã ngửi thấy thứ mùi cám dỗ lòng người này rồi."
Bên cạnh, một huyền sư khác lập tức trợn mắt quát khẽ:
"Còn dám nghĩ đến chuyện dùng cơm? Mau chóng làm việc đi! Đợi chốc lát nữa người ta dùng bữa xong mà tường vẫn chưa tu sửa hoàn chỉnh, chúng ta chỉ có đường c.h.ế.t mà thôi!"
Vị vừa than thở ngạc nhiên cất lời: "Lời huynh là sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta vừa tỉnh dậy đã bị gọi tới xây tường, cứ ngỡ là đến để viện trợ, nào ngờ lại trở thành thợ xây lúc nào chẳng hay!"
Một kẻ khác cũng chen vào, nét mặt mờ mịt: "Phải đó, ký ức của ta chỉ dừng lại ở khoảnh khắc cả bọn đang dốc sức công kích... Chỉ nhớ mang máng có một luồng uy lực kinh thiên động địa đ.á.n.h văng ta ra. Nhưng nếu thực sự bị đ.á.n.h đòn chí mạng như thế, tại sao giờ ta vẫn còn nguyên vẹn đứng đây? Tột cùng là đã có chuyện gì xảy ra? Cứ như thể ta vừa trải qua một giấc mộng quái đản vậy?"
Vị huyền sư tham gia công kích trước đó, liếc nhanh vào phòng trong xác nhận không ai bước ra, mới khẽ thở dài, hạ giọng giải thích:
"Các ngươi muốn biết ngọn ngành sự việc ư? Sự thật là... toàn bộ chúng ta đều bị Diêm Vương gia chỉ dùng đúng một chiêu mà đ.á.n.h bay! Người nào không tận mắt chứng kiến cảnh Diêm Vương gia phá không mà giáng lâm, quả thực khó lòng tin được. Chỉ một chiêu, cục diện lập tức đảo ngược hoàn toàn. Đến tận lúc này, ta vẫn còn cảm thấy run rẩy. Quá mức cường đại... Thật sự là khủng khiếp đến mức không thể tưởng tượng nổi! Khi đó, ta thậm chí còn không dám hít thở mạnh..."
Gà Mái Leo Núi
Y hít sâu một hơi rồi tiếp lời, giọng điệu vẫn chưa dứt nỗi kinh hoàng:
"Còn về việc vì sao chúng ta vẫn có thể đứng vững ở đây? Là vì đã được ban cho uống một loại đan d.ư.ợ.c nào đó. Bằng không, sợ rằng giờ này chúng ta đã tan nát nằm bẹp dí hết rồi!"
Một người đứng gần nghe xong, sắc mặt tái mét, run rẩy nói khẽ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Bên trong kia, chẳng phải có Diêm Vương gia đang đích thân che chở cho bọn họ sao? Ngẫm lại tình huống đó xem! Hiện tại Diêm Vương gia đang cùng bọn họ dùng bữa, chúng ta chỉ còn cách cầu nguyện rằng sau khi ngài ấy dùng xong, sẽ nghĩ đến công sức ta tận tụy xây tường này mà rộng lượng tha cho cái mạng nhỏ bé!"
Ngay khoảnh khắc ấy, một huyền sư vừa đối mặt trực tiếp với Diêm Vương gia ban nãy bỗng thất kinh hét lớn:
"Cái gì?! Người đó chính là Diêm Vương gia ư?! Chẳng trách khí thế lại khủng bố đến thế, chỉ một ánh mắt thoáng qua thôi cũng đã khiến ta cứng lưỡi không dám thốt lời! Trời đất ơi! Nếu sớm biết đối thủ là Diêm Vương gia, dù có dát vàng lên người ta cũng chẳng dám động thủ! Bị Diêm Vương gia ghi thù, đó tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ... Thôi rồi! Quả thực tiêu đời rồi!"
Những lời hoang mang và tuyệt vọng đó không hề được che giấu, lập tức lọt vào tai toàn bộ huyền sư có mặt. Khi nhận ra mình là nạn nhân bị kẻ đó lôi vào tai họa ngập trời, ai nấy đều nổi trận lôi đình, sắc mặt đỏ gay vì phẫn nộ.
Ngay lập tức, không ai cần bảo ai, tất cả đồng loạt xông tới vây lấy kẻ đầu sỏ. Người thì nắm chặt cổ áo, kẻ thì vung cước đá tới tấp, vừa ra đòn vừa nghiến răng nghiến lợi gào thét:
"Ngươi chọc ai không chọc, lại dám đi chọc người của Diêm Vương gia?! Ngươi quả thực muốn kéo chúng ta cùng xuống địa ngục mà!"
Một kẻ khác trong đám không kìm được mà phụ họa, giọng điệu đầy căm phẫn:
"Chính xác! Ngươi muốn c.h.ế.t thì cứ đi c.h.ế.t một mình, cớ sao phải kéo theo cả bọn ta xuống vũng bùn này? Nếu Lý sư huynh biết ngươi dám đắc tội với Diêm Vương gia, hắn nhất định sẽ muốn lột da rút gân ngươi cho hả cơn thịnh nộ!"
Vị huyền sư gây nên đại họa nghe thấy những lời bàn tán phẫn nộ vây quanh, tim lạnh toát, lập tức ý thức được cục diện đã không thể vãn hồi. Y lấm lét đảo mắt, vừa toan lén lút chuồn đi thì đã bị cả đám ùa lên bao vây kín mít, không còn một lối thoát thân.
Hoảng loạn đến tột độ, y cuống quýt ôm đầu, giọng run rẩy van xin:
"Ta... ta thực sự không cố tâm... Nếu biết kẻ ta đắc tội là người của Diêm Vương gia, có cho ta thêm mười lá gan cũng không dám! Ta tuyệt đối không muốn tự rước họa sát thân... Xin các vị... tha cho ta... Đừng... đừng động thủ —— Aaa!"
Lời van nài chưa dứt, nắm đ.ấ.m đã tới tấp giáng xuống không ngừng. Những tiếng "bộp bộp" va chạm vang lên giữa đám đông đang sục sôi nộ hỏa, kèm theo là tiếng rên rỉ t.h.ả.m thiết của kẻ đầu sỏ. Người ngoài nhìn vào chắc chắn chỉ thấy đây là một màn thanh toán tập thể vô cùng kinh hãi.