Tần Vũ Niết cúi xuống nhìn chiếc áo khoác trong tay, vẫn còn thoang thoảng mùi hương lạnh nhạt quen thuộc của Diêm Nghe Cảnh, trái tim bất giác đập lỡ một nhịp. Nàng vội vàng trấn tĩnh, ôm chiếc áo bước vào phòng, cố giữ vẻ mặt thản nhiên.
Đem y phục bỏ vào chậu, Tần Vũ Niết tỉ mỉ giặt từng chút một. Dung dịch tẩy rửa hòa tan mùi hương cũ, thay vào đó là mùi thơm dịu nhẹ đặc trưng của nước giặt. Tay nàng chà xát thật kỹ, như thể chỉ cần chà thêm một chút là có thể giặt sạch cả những xúc cảm mơ hồ đang dấy lên trong lòng.
Chỉ là một việc đơn giản như giặt giũ, thế mà không hiểu sao lại khiến nàng cảm thấy dâng lên niềm hân hoan khó tả, một chút ngọt ngào len lỏi trong đáy lòng.
Giặt xong, Tần Vũ Niết mang quần áo ra phơi. Đợi cho áo khoác đã treo ngay ngắn trên dây, nàng mới nhanh chóng quay vào nơi rửa ráy. Cởi bỏ lớp y phục dính đầy hơi nước, nàng bước vào làn nước ấm, thoải mái ngâm mình dưới dòng nước.
Nhưng khi nghĩ đến chuyện vừa rồi, việc Diêm Vương gia đột ngột xuất hiện ngay trong căn phòng nhỏ hẹp này, khuôn mặt nàng bỗng nhiên nóng bừng. Nước không nóng đến vậy nhưng tim nàng lại như đang sôi sục bởi những suy nghĩ lộn xộn không đầu không đuôi.
Tần Vũ Niết lắc đầu, cố xua tan mớ suy nghĩ rối loạn, nhanh chóng tắm gội rồi thay bộ áo ngủ thoải mái, sau đó leo lên giường nghỉ ngơi.
Khi ánh mắt Tần Vũ Niết dừng lại ở chiếc giường nhỏ bên mép giường nàng, nơi Tiểu Bạch đang nằm, lòng nàng chợt trĩu xuống. Nhìn bụng nhỏ của nó phập phồng đều đều theo từng nhịp thở, cùng với vài vệt huyết khô vẫn còn vương trên bộ lông tuyết trắng, Tần Vũ Niết cảm thấy vừa thương vừa xót. Nàng khẽ đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu bé xíu của nó, từng động tác đều chứa đựng sự dịu dàng hiếm có.
Gà Mái Leo Núi
Rõ ràng chỉ mới đem Tiểu Bạch về chưa bao lâu, quan hệ giữa nàng và nó còn chưa đủ thân thiết đến mức đáng để nó liều mạng như vậy vì mình.
Ban đầu, nàng chỉ đơn thuần muốn tìm một con linh thú nhỏ đáng yêu để bầu bạn và Tiểu Bạch khi đó đã lọt vào mắt nàng đúng lúc. Đa phần thời gian, nó chỉ quanh quẩn trong nhà, chẳng phải chịu chút hiểm nguy nào.
Nhưng Tần Vũ Niết không ngờ rằng vào thời khắc nàng gặp nguy khốn, Tiểu Bạch lại bất chấp tất cả, liều mình phá cửa lao ra cứu chủ.
Nghĩ đến điều đó, lòng Tần Vũ Niết chợt dâng lên một nỗi áy náy khôn nguôi. Vì sự tùy hứng nhất thời của bản thân mà nàng đã để nó phải chịu đau đớn, phải gánh lấy thương tích vì mình.
Vuốt ve cái đầu nhỏ của Tiểu Bạch, nàng dịu dàng thì thầm:
"Mau chóng khỏe lại nhé. Sau này ta sẽ không để ngươi phải ở nhà một mình nữa."
Bỗng, Tiểu Bạch khe khẽ kêu lên một tiếng rất nhỏ, nghe như một lời đáp lại.
Nếu không phải vì Tần Vũ Niết vẫn luôn chăm chú nhìn nó, có lẽ nàng đã chẳng nhận ra rằng đôi mắt nhỏ kia vừa hơi hé mở, ánh lên tia sáng yếu ớt nhưng rõ ràng là đang chăm chú nhìn nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tần Vũ Niết mừng rỡ thốt lên:
"Tiểu Bạch, ngươi tỉnh rồi à? Còn đau không? Có thấy khó chịu trong người không?"
Tiểu Bạch khẽ nhúc nhích, định cựa mình nhưng liền bị Tần Vũ Niết giữ lại.
"Ngươi còn chưa khỏi hẳn đâu, đừng cử động lung tung." Nàng nghiêm giọng nhắc nhở nhưng đôi mắt lại ánh lên vẻ dịu dàng đầy thương xót.
Tiểu Bạch ngoan ngoãn không động đậy nữa, chỉ dùng cái đầu nhỏ cọ nhẹ vào bàn tay Tần Vũ Niết, phát ra một tiếng "chi" khẽ khàng như muốn trấn an nàng.
Tần Vũ Niết mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của nó rồi nói:
"Về sau dù ta có đi đâu cũng sẽ mang ngươi theo, không bao giờ để ngươi ở nhà một mình nữa. Vậy nên ngươi phải mau chóng khỏe lại, được không?"
Tiểu Bạch lại cọ đầu vào tay nàng thêm một lần nữa, như thể đang đồng ý.
Thấy vậy, Tần Vũ Niết đứng dậy đi lấy nước rồi mang một ít thức ăn vặt mà Tiểu Bạch thích ra. Để tiện cho nó ăn, nàng cẩn thận bẻ nhỏ từng miếng, từ từ đút cho nó.
Chờ Tiểu Bạch ăn xong, Tần Vũ Niết mới yên tâm nằm xuống nghỉ ngơi. Nhưng chưa kịp chợp mắt bao lâu, bên ngoài đã vang lên tiếng đập cửa dồn dập.
Tần Vũ Niết vội bước ra mở cửa, vừa nhìn liền thấy Vương thẩm cùng các láng giềng trong thôn đã đứng đợi.
Vì nhà nàng nằm ở khu vực hẻo lánh bên ngoài thôn, những nhà gần nhất cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Vậy mà giờ đây, hầu như ai cũng có mặt.
Vừa thấy nàng, Vương thẩm lập tức kéo tay Tần Vũ Niết, dáng vẻ sốt sắng:
"Ai chà, con không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?"
Giọng nói xen lẫn lo lắng và tò mò của Vương thẩm khiến không khí bỗng trở nên náo nhiệt, còn những người xung quanh thì không ngừng xì xào bàn tán, ánh mắt ai nấy đều dồn cả lên người Tần Vũ Niết như thể đang thăm hỏi xem nàng có thật sự bình an không.