Ta Bán Cơm Hộp Ở Địa Phủ

Chương 221: Ấm áp trong lòng



"Thẩm vừa ở nhà nghe thấy bên này không ngừng phát ra tiếng động, lo quá chịu không nổi nhưng con lại bảo chúng ta cứ về đi. Dù đã về nhà, thẩm vẫn thấp thỏm không yên. Nếu không qua đây nhìn tận mắt, chắc đêm nay ta cũng chẳng ngủ nổi. Mới nghe thấy bên này im lặng, thẩm liền vội vàng kéo nhà ta chạy sang ngay."

Nghe Vương thẩm nói, Tần Vũ Niết liền đảo mắt nhìn quanh một lượt, sau đó nở nụ cười nhẹ, trấn an:

"Không sao đâu thẩm, thẩm xem này, con vẫn bình an vô sự mà."

Vương thúc, phu quân của Vương thẩm, vội vàng gật đầu, bồi thêm:

"Con không hay biết đó thôi, vừa về đến nhà, thẩm con đã không yên lòng, cứ đi đi lại lại, lo lắng mãi, còn hối hận vì đã để con ở lại một mình. Đến khi nghe bên này đột nhiên im bặt, bà ấy càng cuống quýt, vội bắt ta rủ thêm vài người nữa đến xem thử. May nhờ trời, con bình an vô sự, nếu quả thực có chuyện chẳng lành, e rằng bà ấy sẽ ân hận suốt kiếp mất."

Tần Vũ Niết nghe xong, lòng dâng lên cảm giác ấm áp khó tả, cảm kích nói:

"Đa tạ thúc, đa tạ thẩm, chư vị đối đãi với con thật quá tử tế. Con thực sự không sao cả."

Vương thẩm nhìn kỹ Tần Vũ Niết từ đầu đến chân, thấy nàng đúng là không có vấn đề gì, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm:

"Không sao là tốt rồi. Mới nãy, con nói gì mà 'sư' với chẳng 'sư', ta nghe mà chẳng hiểu gì cả. Nhưng cái động tĩnh khi ấy thì rõ ràng quá, làm thẩm và thúc con lo muốn c.h.ế.t. May mà con không gặp chuyện gì. À, phải rồi, con bảo có bằng hữu đến giúp, họ đâu rồi? Đã lui đi cả rồi sao?"

Thúc thúc bên cạnh cũng tò mò chen lời:

"Vũ Niết này, con nói đó là huyền sư gì đó, có phải giống các vị tiên sư trong truyền thuyết, vô cùng lợi hại hay không? Thúc nghe tiếng động bên này mà cứ tưởng sắp có địa chấn, khiến thúc hú vía cả buổi trời đấy."

Gà Mái Leo Núi

Tần Vũ Niết khẽ bật cười, gật đầu đáp:

"Vâng, đúng là như vậy, thúc ạ. Bọn họ đã đi cả rồi, mấy kẻ gây rối cũng đã bị mang đi. Những người ấy quả thực có bản lĩnh, nhưng so với bằng hữu của con thì vẫn kém xa vạn phần."

Vương thẩm chợt nhớ đến khi nãy lúc mới vào, bà có thấy tường nhà Tần Vũ Niết dường như được sửa sang lại, liền hỏi:

"Thẩm thấy tường nhà con hình như vừa mới xây lại, nhìn cũng khác hẳn trước kia. Cả nền nhà nữa, trông cứ mới tinh, là duyên cớ gì vậy?"

Nghe vậy, Tần Vũ Niết vội giải thích:

"Dạ... trong lúc xử lý đám người kia, họ vô tình làm hỏng một chút tường nhà nên sau đó bèn giúp con sửa lại ngay."

Nghe xong, Vương thẩm cẩn thận nhìn quanh một lần nữa rồi gật gù:

"Ừm, trông cũng tươm tất đấy chứ! Chẳng ngờ quái nhân lại cũng biết giữ lễ nghĩa. Đã vậy còn làm nhanh như chớp, quả thực hiệu quả kinh người. Rốt cuộc là có bao nhiêu người đến mà chỉ chớp mắt đã sửa sang xong xuôi thế này?"

Tần Vũ Niết nghe câu nói ấy, bất giác bật cười khẽ nhưng không dám nói gì thêm. Nàng sợ nếu kể hết mọi chuyện ra lại khiến mọi người kinh hãi thêm.

Thấy Tần Vũ Niết trông thực sự bình an, Vương thẩm nhẹ nhàng nói tiếp:

"Ừ vậy tốt rồi, con không sao là được. Chúng ta cũng chỉ tới xem có chuyện gì hay không. Giờ thấy mọi chuyện đã yên ổn, chúng ta cũng yên tâm lui về được rồi. Nhưng nhớ kỹ, nếu có gì cần giúp đỡ thì đừng ngại nói ra. Đều là bà con thân thiết, ai cũng nhìn con lớn lên cả, cần gì cứ gọi một tiếng, chẳng ai từ chối đâu."

Những người khác cũng nhao nhao đồng tình:

"Đúng đấy! Nhà bọn ta chẳng có gì ngoài người với sức. Nặng nhọc cỡ nào cũng có thể gánh giúp con."

Tần Vũ Niết nghe vậy, lòng không khỏi ấm áp. Nàng nhìn họ, khẽ gật đầu, cười đáp:

"Con biết các thúc, các thẩm thương con. Có việc gì cần, con nhất định sẽ không khách sáo."

Vương thẩm khoát tay, cười hiền hậu:

"Thế là tốt rồi. Giờ muộn rồi, con cũng mệt cả ngày, khỏi phải tiễn bọn ta làm gì. Chúng ta tự về được."

Nói xong, mấy người hàng xóm liền vui vẻ chào nhau ra về.

Dù Vương thẩm bảo không cần tiễn nhưng Tần Vũ Niết vẫn theo sau tiễn họ ra tận cổng. Chờ mọi người khuất bóng, nàng mới quay vào nhà, trong lòng cảm thấy vừa nhẹ nhõm vừa biết ơn vì có những người hàng xóm tốt bụng như vậy.

Lúc quay về giường, Tần Vũ Niết chẳng còn lòng dạ nào để chợp mắt. Hình bóng uy dũng của Diêm Vương gia cứ quanh quẩn trong tâm trí, khiến nàng cảm thấy thân phận hiện tại của mình thật khó xứng với sự ưu ái đó.

Suy nghĩ ấy chỉ càng khiến Tần Vũ Niết thêm quyết tâm. Nàng lập tức ngồi dậy, bắt đầu vận chuyển công pháp để tu luyện. Nàng nhận ra mình quá yếu, nếu không mau chóng mạnh lên, chẳng những không thể bảo vệ bản thân mà còn có thể gây liên lụy cho những người thân cận.

Cả đêm nàng miệt mài luyện tập, trời vừa sáng, dù thức trắng đêm, tinh thần của nàng lại trở nên phấn chấn và minh mẫn hơn bao giờ hết.

Tần Vũ Niết rửa mặt, dọn dẹp một chút, rồi bắt tay vào chuẩn bị bữa sáng.

Hôm nay, nàng đã lên kế hoạch mời các thúc thúc, bá bá trong thôn đến dùng bữa, để tạ ơn sự giúp đỡ của họ tối qua, khi họ không quản khó khăn mà đến ứng cứu nàng.

Sau khi Vương thẩm đến, Tần Vũ Niết liền chia sẻ ý định của mình. Vương thẩm nghe vậy, lập tức gật đầu đồng ý:

"Đúng là nên thỉnh mời, phải làm thế mới phải phép."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngay lập tức, bà bắt tay vào chuẩn bị đồ ăn, còn đi ra ngoài mua thêm thức ăn. Tần Vũ Niết cũng ra ngoài, ghé qua từng nhà dặn dò mọi người đừng nấu cơm trưa, mà đến nhà nàng ăn.

Một vị thím nghe xong, liền nói:

"Đã thỉnh mời nhiều người như vậy, nhà con liệu có đủ bàn ghế không? Để ta dọn mấy bộ bàn ghế nhà ta qua cho con, đừng lo lắng việc này."

Tần Vũ Niết cười, gật đầu đáp:

"Vậy đa tạ Lý thẩm. Con còn phải đi thông báo mấy nhà khác, không quấy rầy thẩm nữa, lát nữa gặp."

"Được, cứ thế đi nhé."

Tần Vũ Niết nhanh chóng thông báo cho mấy nhà, mọi người ai nấy đều vui vẻ nhận lời. Đa số mọi người còn lo lắng về bàn ghế và chỗ ngồi nhưng khi nghe nàng nói đã chuẩn bị đủ cả, họ mới an tâm.

Vì có nhiều người giúp đỡ, không lâu sau, bữa ăn đã chuẩn bị xong.

Trong sân, Tần Vũ Niết đã bày mấy cái bàn, tất cả đều là bàn ghế do mọi người trong thôn mang đến.

Những vị thím trong thôn lo việc bếp núc, còn một số thúc chú chịu khó cũng không ngồi yên, thay nhau giúp Tần Vũ Niết dọn dẹp nhà cửa và tưới nước cho vườn rau trong hậu viện.

Tần Vũ Niết vội vàng chạy tới, nói với Lý quả phụ:

"Lý thẩm, Vương thẩm, các thẩm cũng mau ngồi xuống dùng bữa cùng nhau đi."

Chị dâu của Vương thẩm vừa lau tay vào tạp dề vừa cười rạng rỡ:

"Chúng ta hôm nay quả là có phúc phận rồi, được nếm thử tài nghệ của Bà chủ Tần. Mùi hương quả thực lan tỏa khắp nơi, mà thức ăn hôm nay lại phong phú vô cùng, đây chẳng phải là lộc trời ban hay sao!"

Bởi lẽ, trước đây Tần Vũ Niết thường nấu xong thức ăn vào khoảng giờ Tỵ nên thời điểm này vẫn chưa đến bữa cơm chính. Món ăn nàng làm luôn là điều đặc biệt, được tất thảy người trong thôn mong ngóng.

Vương thẩm bật cười, vỗ vỗ vai chị dâu mình, khẽ trách yêu:

"Chị xem, lời lẽ gì vậy chứ? Vũ Niết có phải thiếu thốn thứ gì đâu mà chị phải thèm thuồng đến thế?"

Quả thực, Tần Vũ Niết luôn rất hào phóng và rộng lượng.

Mỗi khi nấu dư dả thức ăn, đặc biệt là thịt thà, nàng đều bảo các thẩm mang về. Thậm chí có lúc nàng làm món thịt kho, cũng đều gửi họ đem về nhà.

Chị dâu của Vương thẩm nghe vậy, thoáng chút ngượng ngùng, song vẫn cười chữa thẹn:

"Ha ha, ta nào phải thèm thuồng món ăn của Bà chủ Tần, mà là ngưỡng mộ tài nấu nướng của cô ấy thôi."

Lý quả phụ cũng tỏ vẻ đồng tình, nói thêm:

"Đúng vậy, quả thật không thể cưỡng nổi, Bà chủ Tần trổ tài nấu nướng là hương thơm bay khắp xóm. Món nào trông cũng hấp dẫn, mỗi lần thấy cô ấy xuống bếp là ta lại thèm chảy nước miếng."

Tần Vũ Niết nghe xong, không nén được tiếng cười, bèn trấn an:

"Không có gì to tát đâu. Nếu các thẩm yêu thích đồ ăn của cháu, sau này cháu sẽ bao cơm trưa cho mọi người. Dù hơi sớm một chút, nhưng bữa cơm sớm thì vẫn là cơm trưa, phải không?"

Chị dâu của Vương thẩm nghe thế, lập tức cười tít cả mắt, không ngớt lời:

"Bà chủ Tần, cô thật là tốt bụng quá!"

Vương thẩm thì có chút bất lực, lắc đầu cười khẽ, rồi dịu dàng nhắc nhở Tần Vũ Niết:

"Vũ Niết à, con cũng đừng nên nuông chiều các thẩm ấy quá mức như vậy."

Tần Vũ Niết cười đáp lại ngay, vẻ mặt đầy tính toán:

"Ai bảo ta nuông chiều các thẩm ấy? Chẳng qua ta muốn các thẩm ăn uống no đủ, làm việc phấn chấn mà thôi. Chẳng phải làm như vậy cũng là lợi cho công việc của ta sao?"

Nàng vừa dứt lời, cả phòng bếp tức thì vang lên tiếng cười vui vẻ, rộn rã.

Hôm nay, Tần Vũ Niết đã bày biện đến bảy, tám chiếc bàn.

Nấu nướng đã vất vả, sau khi dùng bữa xong, việc thu dọn cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.

Cuối cùng, khi mọi thứ được thu xếp đâu vào đấy, trời đã ngả sang gần giờ Mùi.

Khi Vương thẩm và các vị thẩm khác chuẩn bị cáo từ ra về, Tần Vũ Niết chợt lên tiếng gọi:

"Vương thẩm, các thẩm xin dừng bước chút."