Liễu Mị tò mò, tiến lại gần, nghiêng thân mình, khẽ vẫy tay trước mặt Tần Vũ Niết. Giọng nàng ngọt ngào như gió thoảng:
"Vũ Niết muội muội, đã tỉnh hồn chưa nào?"
Tần Vũ Niết giật mình, như vừa thoát khỏi cơn mơ, vội vàng đáp:
"Hả? Sao cơ?"
Mạnh Bà đứng cạnh, bật cười khẽ, quay sang giải thích:
"Liễu Mị tỷ của muội hỏi, rốt cuộc muội muốn kiểu y phục như thế nào đây?"
Lúc này, Tần Vũ Niết mới chợt nhớ ra, vội vàng đáp:
"À, ta muốn một chiếc áo choàng màu huyền sắc, có thể thêu thêm một vài ám văn, hoặc có thiết kế nào đó đặc biệt, độc đáo được không?"
Liễu Mị nghe vậy, đôi môi cong lên, nở một nụ cười đầy ẩn ý, ánh mắt trêu đùa quét qua Tần Vũ Niết:
"Định tặng cho ai chăng? Là một vị khách quý ư?"
Ánh mắt tinh nghịch cùng giọng điệu trêu chọc của Liễu Mị khiến Tần Vũ Niết đỏ mặt, cảm giác như bị nhìn thấu tâm can. Nàng lúng túng, trong đầu vội phủ nhận ý nghĩ mà Liễu Mị đang ngầm ám chỉ.
"Không phải như tỷ nghĩ đâu." Tần Vũ Niết cuống quýt thầm nhủ.
Nhưng mà... quả thực nàng định tặng chiếc áo này cho Diêm Vương Gia.
Song nếu nói như Liễu Mị đang ngầm ám chỉ thì thật oan cho Tần Vũ Niết. Ngay từ đầu, nàng hoàn toàn không có cái "ý tứ" kia. Chỉ là đơn thuần muốn dâng tặng Diêm Vương một vật phẩm mà thôi.
Tần Vũ Niết thầm quyết định: "Giả ngu là thượng sách."
Nàng bình thản đáp lời, đôi mắt cố giữ vẻ hờ hững:
"À... là một nhân vật vô cùng... vô cùng lợi hại."
Liễu Mị nghe vậy, nở nụ cười ý vị, ánh mắt như thấu rõ mọi tâm tư:
"Yên tâm đi, tỷ nhất định may chiếc áo choàng này đẹp đến mức khiến người kia phải quyến luyến không rời."
Tần Vũ Niết cố giữ bình tĩnh, hỏi tiếp:
"Vậy... khoảng bao lâu thì có thể hoàn thành?"
Liễu Mị khẽ nghiêng đầu, ngón tay thon dài vuốt cằm, giả bộ suy tư. Sau vài giây, nàng đáp:
"Ưm... chỉ khoảng ba ngày mà thôi. Nhưng bởi ám văn này khá cầu kỳ, tỷ còn cần tìm loại tơ thích hợp nữa."
Nghe đến đây, Tần Vũ Niết như trút được gánh nặng. Trong lòng nàng thầm reo lên: "May quá, chỉ ba ngày, chứ ta cứ ngỡ phải chờ đến cả nửa tháng."
Ngay sau đó, nàng dè dặt hỏi về giá cả:
"Vậy... chiếc áo choàng này có giá bao nhiêu?"
Liễu Mị mỉm cười đầy duyên dáng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng câu từ lại như sét đ.á.n.h ngang tai:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Lần đầu gặp mặt, coi như ưu đãi, chiết khấu hai thành nhé. Chỉ còn sáu mươi tám vạn âm tệ mà thôi."
Mạnh Bà đang đứng bên cạnh, nghe xong lập tức cau mày, giọng nói không chút nể nang:
"Tự nhận là lễ ra mắt, sao lại chỉ chiết khấu hai thành? Chi bằng giảm thẳng năm thành đi."
Liễu Mị quay sang, đôi mày lá liễu hơi nhíu lại, vẻ mặt rõ ràng không hài lòng:
"Năm thành thì không được đâu! Tơ vàng tuyến của ta đã tốn hết mười vạn âm tệ rồi đó! Nể tình cô, giảm bốn thành là hết mức rồi."
Mạnh Bà nghe vậy, nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt ánh lên vẻ giảo hoạt:
"Được, chiết khấu bốn thành cũng được. Tiểu Vũ Niết, mau thanh toán đi."
Liễu Mị đứng hình, vẻ mặt như muốn nói: "Lại nữa hả?"
Tần Vũ Niết không chút do dự, móc âm tệ thanh toán ngay. Sau đó, nàng cúi đầu cảm tạ, giọng điệu đầy thành ý:
"Đa tạ Mị tỷ, ta thực sự vô cùng biết ơn tỷ."
Khi cả hai rời khỏi cửa hàng, vừa bước ra ngoài, Tần Vũ Niết đột nhiên quay sang nói với Mạnh Bà:
"Mạnh tỷ, ta muốn ghé qua Bách Bảo Các một chuyến. Có vật phẩm này ta cần mua."
Mạnh Bà hào phóng vỗ vai, cười lớn:
"Cứ tự nhiên! Hôm nay Mạnh tỷ đây dẫn muội đi chơi, thích gì cứ việc chọn mua, không cần phải lo lắng."
Tần Vũ Niết khẽ lắc đầu, nhẹ giọng đáp:
Gà Mái Leo Núi
"Không được đâu. Vật này là để tặng người khác, nên ta phải tự mình chi trả."
Mạnh Bà nhướn mày, tò mò hỏi:
"Lại là lễ vật dành cho Diêm Vương gia sao?"
Tần Vũ Niết nở nụ cười bí ẩn, đôi mắt ánh lên vẻ thần bí:
"Không phải. Chuyện này tạm thời không thể tiết lộ."
Khi bước vào Bách Bảo Các, Tần Vũ Niết nhanh chóng bước thẳng đến một khu vực, không chút chần chừ.
Vài hôm trước, nàng lướ qua nơi này, thoáng nhìn thấy một góc trưng bày binh khí. Bấy giờ do mãi chú ý đến các món khác, nàng không dừng chân lâu. Nhưng sau này hồi tưởng, nàng lại cảm thấy nơi đây ẩn chứa một món đồ hết sức phù hợp với Mạnh tỷ, bèn quyết ý quay lại tìm mua.
Tần Vũ Niết nhanh chân tiến vào, ánh mắt sắc sảo lướt nhanh qua khu vực binh khí. Chẳng mấy chốc, nàng đã tìm thấy thứ thu hút sự chú ý của mình: một cây thương đầu nhọn hình thoi, được đặt ngay ngắn trong một hộp gỗ bọc lớp lụa đỏ rực.
Lớp lụa đỏ ấy trông vừa mềm mại vừa bắt mắt, làm nổi bật sự sắc bén của mũi thương đã được mài giũa cẩn thận. Bên cạnh đó, còn có một món phụ kiện nhỏ đi kèm, trông tựa như phần đầu thương thu nhỏ nhưng lại được chế tác vô cùng tinh xảo.
Đôi mắt Tần Vũ Niết sáng lên, nàng chỉ tay vào chiếc hộp, đọc dòng chữ bên cạnh với giọng đầy thích thú:
"Hồng Anh Thương... Xin hỏi, ta có thể diện kiến món bảo vật này chăng?"