"Đương nhiên là được! Đây chính là Hồng Anh Thương. Nhưng cô nương đừng lầm, nó không phải loại Hồng Anh Thương thông thường. Đây là phiên bản đặc biệt chế tạo riêng cho nữ giới, có thể đeo gọn gàng bên hông thay cho đai lưng." người chủ tiệm vừa giải thích vừa cẩn thận lấy cây thương ra khỏi hộp.
Chỉ đến khi cây thương được trưng ra trước mắt, Tần Vũ Niết mới nhận ra điểm đặc biệt của nó. Trên thân thương còn có một vòng tròn bằng kim loại trông rất lạ mắt.
"Phần lụa đỏ quấn quanh thân thương," y tiếp lời với vẻ tự hào hiện rõ, "được chế tác từ chất liệu hiếm có, không sợ lửa đốt, đao kiếm cũng khó lòng tổn hại. Điểm đặc biệt nhất là nó có khả năng hấp thụ các đòn công kích bằng linh khí cấp thấp. Còn về đầu thương, sắc bén đến nỗi không gì cản nổi. Bảo bối này là tác phẩm tâm huyết của một Thất Phẩm Đoán Tạo Sư, người đã hao tâm tổn sức rèn rũa suốt bốn mươi tám giờ không nghỉ."
Ánh mắt người chủ tiệm sáng rực khi thao thao bất tuyệt về cây thương, vẻ mặt ngập tràn sự kiêu hãnh.
Y khéo léo gỡ cây thương xuống khỏi giá, nhẹ nhàng cầm trên tay và đưa ra cho Tần Vũ Niết chiêm ngưỡng. Dưới ánh sáng, Hồng Anh Thương như bừng lên một thứ ánh sáng rực rỡ, vừa huyền bí vừa sắc sảo.
Tần Vũ Niết phấn khích quay sang vẫy tay gọi:
"Mạnh tỷ, mau lại đây! Nhìn cây Hồng Anh Thương này xem, tỷ thấy thế nào?"
Mạnh Bà bước đến, ánh mắt sắc sảo quét qua cây thương. Bà cầm nó lên một cách đầy uy quyền, đầu ngón tay khẽ lướt dọc theo thân thương. Chạm vào đầu thương sắc bén tỏa ánh sáng lạnh lẽo, bà có thể cảm nhận được sự băng giá và cứng rắn lan tỏa từ nó.
Nhẹ nhàng xoay cổ tay, Mạnh Bà thử một động tác. Cây thương trong tay bà như hóa thành một con rắn sống, uốn lượn mềm mại mà uyển chuyển. Chỉ trong khoảnh khắc, bà đột ngột vung tay, mũi thương lao ra tựa như một luồng tia chớp, xuyên thẳng về phía mục tiêu định sẵn.
"Ầm."
Một tiếng nổ trầm hùng vang vọng, phá tan sự yên tĩnh. Nơi đầu thương chạm đến lập tức vỡ tan tành, đất đá tung tóe bốn phía, bụi mù che phủ cả một vùng nhỏ.
Tần Vũ Niết đứng trơ ra, mắt mở to như muốn rớt khỏi tròng, miệng không khép lại nổi:
"Chà! Thật không thể tin được! Cây thương trông mềm mại là thế, mà uy lực lại khủng khiếp đến nhường này!"
Điều khiến nàng kinh ngạc hơn cả chính là... nó sinh ra để dành cho Mạnh Bà!
Cái động tác vừa rồi, cái tư thế hiên ngang ấy! Khí phách lẫm liệt đó thật sự khiến người ta phải trầm trồ thán phục, như thể đang chiêm ngưỡng một nữ chiến thần giáng thế.
Mạnh Bà nhìn đống đất đá vỡ vụn xung quanh, đáy mắt chứa đầy vẻ hài lòng, miệng khẽ nở nụ cười: "Cũng không tệ lắm."
Tần Vũ Niết nhìn thấy vậy không thể kìm lòng, nàng vươn tay ra, định thử chạm vào đầu thương sắc bén.
Mạnh Bà thấy vậy, cũng không nói gì, trực tiếp trao cây thương cho Tần Vũ Niết.
Người chủ tiệm đứng bên cạnh chứng kiến cảnh này, cũng chỉ cười nhẹ, không tỏ thái độ gì đặc biệt. Sau đó, y giải thích:
"Cây Hồng Anh Thương nhìn mềm mại nhưng thật ra ẩn chứa một sức mạnh vô cùng mạnh mẽ. Nó có chất liệu cực kỳ cứng cỏi, có thể chịu đựng mọi loại công kích. Còn đầu thương thì sắc bén đến mức không thể tưởng tượng nổi, có thể dễ dàng xuyên thủng mọi vật cản."
Tần Vũ Niết nhận lấy Hồng Anh Thương, cẩn thận nâng niu trong tay.
Nàng không khỏi trầm trồ trước thiết kế tinh xảo của cây thương này. Đặc biệt hơn, khi dùng làm đai lưng, dải lụa đỏ phía dưới uốn lượn thướt tha. Phần vòng tròn trên thân thương được thiết kế cực kỳ khéo léo, kết hợp cùng bao đựng vũ khí đi kèm, tạo thành một bộ đai lưng dành cho nữ giới vừa thời thượng vừa đầy uy lực. Không chỉ đẹp mắt mà còn cực kỳ tiện dụng, nhìn vào là thấy ngay một món đồ trang sức đầy sức hút.
Cây Hồng Anh Thương không chỉ rất tiện lợi mà còn đẹp mắt, quả thực là món đồ hoàn hảo dành cho Mạnh Bà. Cả vẻ ngoài và tính năng đều khiến Tần Vũ Niết tâm đắc.
Điều quan trọng nhất là, nhìn vẻ mặt của Mạnh Bà, rõ ràng nàng cũng rất ưng ý món này.
Vì thế, Tần Vũ Niết mỉm cười hài lòng, gật đầu rồi lập tức quay sang người chủ tiệm và nói: "Chính là món này, ta mua."
Người chủ tiệm nghe vậy, nét mặt lập tức rạng rỡ, cười tươi rói, nhiệt tình đáp: "Tiểu thư thật có mắt nhìn! Đây chính là bảo vật quý giá nhất của cửa hàng chúng tôi đấy."
Nói rồi, y vội vàng lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ xinh, cẩn thận đặt Hồng Anh Thương vào trong, sau đó trao lại cho Tần Vũ Niết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Tiểu thư, ngài chỉ cần thanh toán hai trăm năm mươi tám vạn, món Hồng Anh Thương này sẽ thuộc về ngài. Về cách bảo quản, trong hộp có một viên tinh thạch đặc biệt. Chỉ cần dùng linh khí vận chuyển, món bảo vật này sẽ tự động hiện ra, hết sức tiện lợi."
Tần Vũ Niết nghe vậy liền gật đầu, không chút do dự, lấy tiền xong, nàng tiến đến gần Mạnh Bà, trao Hồng Anh Thương cho Mạnh Bà và nói: "Mạnh tỷ, xin tặng cho tỷ."
Mạnh Bà nghe vậy, trong mắt chợt lộ vẻ kinh ngạc. Nàng hơi mở to mắt, như không dám tin, hỏi lại: "Tặng cho ta ư?"
Tần Vũ Niết khẽ cười, gật đầu đáp: "Phải. Ta đã muốn tặng tỷ một món quà từ lâu, nhưng vẫn chưa tìm được vật phẩm nào vừa ý. Cây Hồng Anh Thương này, thực sự rất hợp với phong thái của tỷ."
Mạnh Bà nhất thời ngẩn người, rồi bật cười thành tiếng: "Sao lại thế? Hôm nay không phải ta đi cùng tiểu muội mua đồ ư? Ta còn là người chi tiền mà. Chuyện gì lại thành ra tiểu muội mua đồ tặng ta vậy?"
Tần Vũ Niết chớp chớp mắt, vẻ mặt đoan chính đáp lời: "Ta mua đấy chứ! Nói thật, ta còn mua đến hai món cơ."
Mạnh Bà nghe thế, không nhịn được cười lớn: "Ha ha, tiểu muội thật là, lời lẽ không chê vào đâu được! Quả là một đứa trẻ lanh lợi."
Tần Vũ Niết khẽ nhún vai, nét mặt nghịch ngợm: "Dù sao thì, ta đã mua rồi, lại chẳng dùng được, cũng không thể hoàn lại được nữa." Dứt lời, nàng liền đưa chiếc Hồng Anh Thương ra trước mặt Mạnh Bà, nở một nụ cười tinh quái.
"Thôi được, ta đành nhận vậy, đa tạ tiểu Vũ Niết." Mạnh Bà lắc đầu bất đắc dĩ nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười ẩn ý, rồi cẩn thận đeo Hồng Anh Thương bên hông.
Sau đó, nàng uyển chuyển xoay người, quay lại trước mặt Tần Vũ Niết, hỏi: "Thế nào, trông có đẹp không?"
Tần Vũ Niết lập tức gật đầu, tấm tắc khen: "Rất đẹp."
Mạnh Bà nghe vậy, mỉm cười thỏa mãn, nói: "Ta cũng cảm thấy vậy, thật hợp với dáng người của ta, lại còn rất hài hòa với bộ y phục này nữa chứ."
Hôm nay, Mạnh Bà vui vẻ vô cùng. Cứ nhìn thấy món đồ vừa mắt, nàng lại kéo Tần Vũ Niết tới gần, khoa tay múa chân, không ngớt lời ca ngợi: "Món này hợp với ngươi lắm, nhất định phải mua!"
Nếu không phải Tần Vũ Niết ngăn lại, e rằng Mạnh Bà đã muốn mua hết thảy những món đồ từ đầu đến chân phù hợp với nàng. Dù vậy, cũng phải thừa nhận, Mạnh Bà đã tặng nàng không ít vật phẩm mới. Bởi vì Tần Vũ Niết đã có bộ y phục đặc biệt do Diêm Vương gia ban tặng, Mạnh Bà bèn quyết định sắm thêm cho nàng vài món nhỏ. Một chiếc vòng tay tinh xảo, chỉ cần khẽ ấn vào nút, nó sẽ phóng ra một mũi tên nhanh như chớp, còn tinh xảo hơn gấp bội so với các loại cung tên thời cổ.
Tính sơ, tổng cộng những món đồ này đã ngốn hơn một ngàn vạn âm tệ.
Tần Vũ Niết cảm thấy đau xót, nhưng chẳng thể ngăn cản nổi. Nàng định cáo từ nhưng Mạnh Bà lại nhanh tay kéo nàng lại.
Gà Mái Leo Núi
Lúc này, Tần Vũ Niết cảm thấy, Mạnh Bà còn nhiệt huyết hơn cả trước kia. Nàng ta đã hoàn toàn nhập tâm vào việc mua sắm, thấy món nào cũng ưng ý: "Món này không tệ, tiểu Vũ Niết dùng được, ừm, cứ mua đi."
"Món này cũng hợp, mua!"
"Ồ, cái này cũng độc đáo, mua, mua, mua!"
Ngay lúc đó, Mạnh Bà lại phát hiện ra một món đồ khác, giọng điệu kích động: "A, tiểu Vũ Niết, ngươi xem món này, cảm giác cũng không tồi chút nào."
Tần Vũ Niết vội vàng giữ chặt Mạnh Bà, thất kinh nói: "Mạnh tỷ, thực sự đã đủ rồi, thật sự không cần thêm nữa!"
Mạnh Bà nhìn nàng bằng ánh mắt mong chờ, lại liếc nhìn món đồ mình vừa tìm được, vẫn chưa chịu buông tha: "Cái gì? Đã đủ rồi sao? Ta còn chưa mua sắm thỏa thích đâu."
Tần Vũ Niết: "..."
Thật khó nói nên lời, nhưng không thể phủ nhận Mạnh Bà quả có bản tính ham mê chi tiêu.
Tần Vũ Niết nghiêm mặt nói: "Mạnh tỷ, thực sự đã đủ rồi. Cho dù mua thêm mười món nữa, ta cũng nhất định có thể chịu đựng, nhưng còn tỷ thì sao?"
Mạnh Bà thở dài, vẻ mặt hơi tiếc nuối nhưng vẫn nói tiếp: "Thôi vậy. Lâu lắm rồi mới được phóng tay như thế, mặc dù vẫn chưa thỏa mãn khát khao, nhưng cũng đành miễn cưỡng chấp nhận."