Tần Niệm nhìn Phụ mẫu, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ lo lắng đến mức giả tạo. Giọng nàng nhẹ nhàng, pha chút bối rối:
"Phụ thân, Mẫu thân, xin người bớt giận. Có khi nào chúng ta đã suy đoán sai chăng? Biết đâu... biết đâu tỷ tỷ tự mình kiếm được số tiền ấy, người ngoài làm sao biết được."
Nói đến đây, giọng nàng nhỏ dần, tựa hồ như chính bản thân cũng không dám khẳng định.
Tần Hoài nghe xong, lập tức nhếch môi cười khẩy, giọng điệu đầy chế nhạo:
"Ha, Tần Vũ Niết mà kiếm được ngần ấy tiền? Đừng nói chuyện phiếm nữa. Làm gì có nghề nào giúp cô ta kiếm được một hai ngàn vạn trong thời gian ngắn như vậy? Muội còn không bằng nói thẳng ra cô ta đã được lão già nào đó bao nuôi, chắc chắn là lão già đó đã lo liệu tất cả."
Phụ thân Tần vừa nghe đến đây, mặt lập tức đỏ bừng vì tức giận. Nghĩ đến cảnh đứa con gái mình bị kẻ ngang tuổi bao dưỡng, người giận đến mức đập mạnh tay xuống bàn.
"Từ nay về sau, đừng ai biện hộ cho nó nữa! Nó đã không còn biết tự trọng, thì không xứng làm nữ nhi của Tần gia! Kể từ giờ, Tần phủ chỉ có một đứa con gái, chính là Niệm Niệm."
Đoạn tuyệt lời, ánh mắt người sắc lạnh nhìn về phía Tần Hoài, giọng nói nghiêm nghị như lưỡi gươm:
"Con phải truyền đạt rõ ràng cho đại ca và nhị ca của con! Từ nay, không ai được phép tìm đến nó, càng không được lén lút trợ giúp! Dự án của đại ca con, hãy lập tức dừng lại! Nếu không, đừng trách ta đây không còn tình phụ tử."
Phụ thân Tần giận đến mức chẳng buồn ăn uống, hất ghế đứng dậy, bỏ bàn tiệc mà đi.
Tần Hoài gật đầu, nụ cười nơi khóe môi mang theo tia ác ý khó che giấu. Nhìn bóng lưng cha mình, hắn lớn tiếng đáp:
"Phụ thân yên tâm, nhi tử nhất định sẽ truyền đạt rõ ràng."
Còn Tần Niệm, nghe thấy lời Phụ thân nói "từ nay là nữ nhi duy nhất của Tần gia" cùng việc cắt đứt mọi trợ giúp dành cho Tần Vũ Niết, trong lòng nàng không khỏi đắc ý. Tuy nhiên, vẻ mặt nàng lại biến đổi, chỉ còn đầy vẻ tự trách, muốn nói lại thôi, tựa như đang hối hận vì lỡ buột miệng tiết lộ việc Tần Vũ Niết mua biệt thự.
Giá như nàng không nói, có lẽ mọi chuyện đã chẳng đến nông nỗi này. Nhưng... rõ ràng, đây mới chính là kết cục nàng mong đợi.
Phu nhân Tần, người từng còn giữ lại chút thương hại và tình cảm mẫu tử mong manh cho Tần Vũ Niết — đứa con gái thất lạc rồi tìm về— nay cũng không còn giữ được chút thiện cảm nào. Mọi việc bắt đầu từ khi hai vị công tử bắt đầu bất hòa với đứa con gái này, khiến khoảng cách giữa họ ngày càng thêm lớn.
Đặc biệt, cảnh Tần Vũ Niết quả quyết kéo hành lý, rời khỏi Tần gia và tuyên bố không bao giờ trở lại, tựa như một lưỡi d.a.o sắc bén cắt đứt sợi dây tình mẫu tử mong manh cuối cùng còn sót lại trong lòng bà.
Giờ đây, nghe tin Tần Vũ Niết sẵn sàng chấp nhận bị một lão già b.a.o n.u.ô.i chỉ vì tiền bạc, sự thất vọng của bà không chỉ tăng lên gấp bội, mà còn biến thành sự nhục nhã tột cùng. Đối với Phu nhân Tần, hành động này không chỉ khiến bà mất hết thể diện, mà còn trực tiếp làm ô uế thanh danh của toàn bộ Tần gia.
Sự chán ghét trong nội tâm bà đối với Tần Vũ Niết giờ đây mãnh liệt đến mức lấn át hoàn toàn bất kỳ cảm tình nào khác.
Liếc nhìn Tần Niệm với khuôn mặt đầy vẻ tự trách, Phu nhân Tần cảm thấy đau lòng xót dạ. Bà vội vàng nắm tay tiểu nữ nhi, giọng dịu dàng an ủi:
"Niệm Niệm, chuyện này không phải lỗi của con. Con đừng tự giày vò mình quá. Dù con không nói, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ biết thôi, đến lúc đó, Tần gia chỉ càng thêm mang tiếng xấu. Bây giờ biết sớm, ít nhất chúng ta còn có thể liệu đường đối phó."
Nói đến đây, giọng Phu nhân Tần chợt trở nên băng lãnh, tựa như sương giá tràn ngập đại sảnh:
"Huống hồ, chuyện bại hoại như thế vốn là do tự nó chuốc lấy. Muốn người khác không biết, trừ phi đừng làm."
Tần Niệm cúi thấp đầu, đôi mắt ẩn chứa một tầng hơi nước mờ mịt, nàng c.ắ.n chặt môi, giọng nói yếu ớt cất lên:
"Nhưng nếu không phải con nhắc đến chuyện này hôm nay, phụ thân sẽ không phẫn nộ đến thế và mẹ cũng sẽ không đau lòng vì tỷ ấy..."
Nghe vậy, Mẹ Tần dịu dàng xoa đầu nàng, thanh âm dịu dàng tựa gió xuân thoảng qua:
"Nhi, nếu con cảm thấy áy náy vì chuyện này, thật không cần phải áy náy. Tấm lòng con dành cho cha mẹ, ta thấu hiểu cả. Con là cốt nhục của cha mẹ, dù con có phạm sai lầm, cha mẹ cũng sẽ gánh vác thay con. Huống chi, chuyện này đâu phải lỗi của con."
Nghe những lời an ủi của mẫu thân, Tần Niệm ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe, ngập ngừng hỏi:
"Thật vậy sao mẫu thân?"
Mẹ Tần nhìn nàng, lòng đầy thương xót, vội vàng gật đầu:
"Đương nhiên là thật, nhi tử ngốc nghếch của ta."
Lúc này, Tần Hoài đứng bên cạnh, vẻ mặt đầy bất mãn, cất lời:
"Muội ngu muội quá đỗi! Muội tự vấn cái gì chứ? Kẻ làm sai là Tần Vũ Niết, không phải muội. Nếu nàng ta dám làm, thì đừng sợ người đời bàn tán."
Tần Niệm c.ắ.n chặt môi, giọng nói nhỏ đến mức gần như tan vào không khí:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Nhưng... dù sao tỷ ấy cũng là người nhà họ Tần. Chúng ta cùng chung một dòng họ, vinh nhau cùng hưởng, nhục nhau cùng chịu. Nếu tỷ ấy xảy ra chuyện gì, thì cả nhà mình cũng chẳng thể an ổn..."
Tần Hoài nhíu mày, ánh mắt thoáng vẻ lạnh lùng:
"Phụ thân vừa mới nói rõ ràng rồi còn gì. Nàng ta không phải người của nhà họ Tần, chỉ có muội mới là muội muội của ta thôi. Từ trước đến giờ, ta cũng chỉ công nhận một người là muội muội và đó chính là muội."
Mẹ Tần ngồi lặng thinh một lúc, như thể đang trầm tư đại sự. Cuối cùng, nàng đứng dậy, ánh mắt kiên quyết:
"Thôi được rồi, con đừng trầm tư loạn tưởng nữa. Chuyện này không liên quan đến con. Để ta đi nói chuyện với phụ thân con một chút."
Dứt lời, nàng vội vã rời đi.
Tần Niệm nhìn theo bóng dáng mẫu thân khuất dần, đôi mắt thoáng hiện lên một ánh nhìn khó đoán, như ẩn chứa một nỗi u sầu vô định.
Tần Hoài nhận ra ánh mắt của Tần Niệm đang dõi mãi về phía mẹ rời đi, không kìm được tâm tư tò mò hỏi:
Gà Mái Leo Núi
"Muội nhìn cái gì vậy? Có gì khác thường chăng?"
Tần Niệm giật mình, vội lắc đầu, giọng điệu bình thản:
"Không có gì đâu."
Tần Hoài thấy thế, không nghĩ ngợi nhiều, sợ muội muội vẫn buồn nên cố gắng làm không khí vui vẻ hơn. Hắn nở một nụ cười hăm hở:
"À, ta mới tham gia giải đua xe hai ngày trước, xếp hạng trong top ba luôn đó! Muội muốn đi xem ta thử tài không? Hay lắm, đảm bảo tinh thần muội sẽ phấn chấn ngay."
Nghe xong, ánh mắt Tần Niệm sáng lên, như thể vừa phát hiện bậc thần tượng ngay trước mặt. Đôi mắt long lanh, lấp lánh như tinh tú, nàng không kìm được mà thốt lên:
"Huynh, huynh tài năng phi thường! Mới học đua xe chưa được bao lâu mà đã vào top ba rồi! Đúng là kỳ tài đua xe trời ban mà."
Tần Hoài, vốn đã tự mãn, nay lại được muội muội sùng bái như vậy, tâm trạng hân hoan không ngớt. Hắn giả bộ khiêm tốn, vung tay ra vẻ thản nhiên:
"À thì cũng bình thường thôi nhưng mà ta đáng lẽ có thể đứng nhất rồi đấy, chỉ tiếc lúc vào khúc cua cuối, tên ngu xuẩn nào đó vượt mặt ta một chút xíu. Nếu không thì cúp vô địch nằm gọn trong tay ta rồi."
Tần Niệm không ngần ngại cổ vũ, giọng nói đầy hứng khởi:
"Không sao đâu huynh, như thế này đã là quá xuất sắc rồi! Muội tin lần tới huynh nhất định sẽ đứng nhất."
Nghe muội muội khích lệ, Tần Hoài càng tự tin hơn. Hắn gật đầu chắc nịch:
"Yên tâm, lần sau ta sẽ giành chức vô địch, để muội được tận mắt chứng kiến ta lên ngôi."
Dứt lời, Tần Hoài vỗ vai Tần Niệm, cười sảng khoái:
"Nào, để huynh dẫn muội đi thư giãn một chút, gác lại hết thảy những phiền muộn kia."
Tần Niệm nghe vậy, lòng không khỏi xao động. Nàng chưa từng trực tiếp nhìn thấy đua xe bao giờ, cảm giác tò mò lấn át mọi ưu tư. Không do dự, nàng đứng dậy theo huynh trưởng, cùng lên xe lao về phía nơi đầy hấp dẫn ấy.
Điểm đến chính là trường đua bí mật lớn nhất trong vùng, một nơi ồn ào và náo nhiệt với tiếng gầm rú đinh tai nhức óc của những chiếc tốc xa. Không khí ở đây sôi động đến mức khiến tim người ta đập loạn nhịp.
Tần Hoài và Tần Niệm vừa bước vào, ánh mắt lập tức quét qua đám đông đang tụ tập đông nghịt. Tiếng bàn tán vang lên không ngớt, mỗi câu chuyện lại chứa đầy phấn khích lẫn mùi kích động:
"Người kia quả thực chẳng thiết tha tính mạng nữa rồi."
"Cái kiểu cược lớn như thế mà hắn cũng dám nhận, chắc tâm trí có chút không tỉnh táo."
"Chắc vì không chịu nổi cảnh túng thiếu. Ai mà ngờ được Lâm gia từng huy hoàng một thời, giờ bị hắn phá nát cả. Đại thiếu gia ngày nào giờ chỉ là tiểu tử nghèo mạt, không tiền không bạc. Mà nghèo quá thì đầu óc quẫn, chơi liều cũng dễ hiểu."
Một người khác chen vào, giọng đầy giễu cợt:
"Nói chứ, hắn ta thuở xưa ăn chơi trác táng lừng danh lắm. Có vị hôn thê đẹp như tiên mà vẫn lén lút với tiểu hí tử, rồi thì tiểu thiếp tiểu tứ đầy rẫy. Nghe đồn còn đụng đến cả nam nhân, cả nam lẫn nữ đều không buông tha. Thật là... chậc chậc chậc."
Tần Niệm nghe những lời đồn đại đó, trong lòng dâng lên một cảm giác vừa xa lạ vừa khó dò. Nàng nhìn sang Tần Hoài, ánh mắt đầy ẩn ý. Nhưng huynh trưởng của nàng chỉ khẽ nhếch môi cười khẩy, bởi những lời bàn tán kia chẳng liên quan gì đến mình.