Ta Bán Cơm Hộp Ở Địa Phủ

Chương 231: Đừng đánh nữa



"Thật không hiểu nổi vị hôn thê trước kia của hắn tâm tư ra sao! Nghe đâu là một tiểu thư khuê các, xuất thân cao quý đấy. Nếu là ta, có một nương tử vừa giàu vừa xinh như thế, ta thề sống c.h.ế.t cũng chẳng dám làm loạn."

"Haha, nói thế bởi vì ngươi nghèo thôi! Nghèo hạn chế trí tưởng tượng của ngươi rồi. Ngươi nghĩ thiếu gia như hắn giống ngươi à? Có tiền thì muốn kiểu phụ nữ nào chẳng được, sao phải dính chặt vào một người?"

"Cơ mà phải công nhận, thằng Lâm Dương này đúng là liều mạng thật vì tiền mà bất chấp."

Tần Niệm càng nghe càng cảm thấy những lời đó quen thuộc kỳ lạ. Đến khi hai chữ "Lâm Dương" vang lên rõ ràng, đầu nàng như bị một tiếng sét đ.á.n.h trúng.

Trong khoảnh khắc ấy, tâm trí nàng rơi vào khoảng không vô định. Chỉ có đoạn hội thoại vừa rồi cứ văng vẳng bên tai, như tiếng vọng không dứt:

"Chơi bời tới bến, tiểu tam tiểu tứ không đếm xuể, nam nữ gì cũng không chừa..."

Đồng tử Tần Niệm co rút dữ dội, sắc mặt lập tức u ám đến đáng sợ.

Nói tóm lại, khi còn bên cạnh nàng, Lâm Dương không chỉ lén lút tìm kiếm nữ nhân khác, mà thậm chí còn... qua lại với nam nhân!

"Ọe—."

Ý nghĩ vừa loé lên, Tần Niệm cảm thấy dạ dày như bị nhào lộn, cơn buồn nôn kịch liệt ập tới. Nàng không sao kiềm chế được, lập tức cúi người nôn khan dữ dội.

Thật ghê tởm! Thật sự dơ bẩn đến mức không thể chịu đựng nổi!

Hồi ức về những tháng ngày bên Lâm Dương ùa về, từng chi tiết giờ đây hoá thành mũi d.a.o sắc nhọn đ.â.m sâu vào trái tim nàng. Sự ghê tởm dâng trào khiến dạ dày nàng tiếp tục co thắt, "Ọe—."

Mỗi lần nghĩ đến, nàng càng thấy mình đã từng ngu muội và mù quáng đến nhường nào.

Tần Hoài đang mải mê thưởng thức cuộc đua thì bất ngờ bị tiếng nôn ói bên cạnh làm cho giật mình. Hắn lập tức quay phắt lại, ánh mắt tràn đầy lo lắng:

"Sao thế? Muội không khỏe sao? Có phải cảm thấy khó chịu chỗ nào không? Có nghiêm trọng lắm không?"

Tần Niệm vừa nôn, vừa yếu ớt giơ tay lên xua xua, ra hiệu rằng mình không có chuyện gì:

"Muội... ọe..."

Nhìn thấy bộ dạng nàng, Tần Hoài hốt hoảng lục lọi túi xách, vội vàng lấy ra một gói khăn giấy đưa tới.

Tần Niệm nhận lấy khăn giấy, lau qua loa nhưng cơn buồn nôn vẫn chưa dứt. Nàng tiếp tục nôn khan, dường như muốn móc cả ruột gan ra ngoài.

Mãi một lúc sau, nàng mới tạm thời ngừng lại, cố gắng đứng thẳng người. Nhưng ngay khi quay sang, ánh mắt Tần Hoài nhìn nàng đã thay đổi hoàn toàn.

Gà Mái Leo Núi

Sắc mặt hắn tối sầm, như thể đang tích tụ một cơn giông bão. Hắn nghiến răng, từng chữ rít qua kẽ răng:

"Đừng nói với huynh là... muội đã có thai? Có phải tên khốn Lâm Dương kia đã gây ra chuyện gì không?"

Câu nói ấy như sét đ.á.n.h ngang tai, khiến Tần Niệm đứng chôn chân tại chỗ. Đôi mắt nàng mở to, ngây dại trong giây lát, đến cả việc giữ bình tĩnh cũng quên đi.

"Sao có thể chứ." – Nàng vội vàng phản bác, giọng nói đầy bối rối.

Nhưng Tần Hoài không dễ bị thuyết phục. Hắn nhíu mày, giọng nói quả quyết:

"Dạo này muội gần như chỉ ở trong nhà, có ra ngoài vài lần thì lần nào cũng nôn nao như vậy. Đây là dấu hiệu quá rõ ràng rồi! Chắc chắn thai kỳ đã không dưới một tháng."

Tần Niệm nghe vậy mà cứng họng, không biết phải phản bác ra sao.

Nàng tức tối đáp:

"Ta đã bảo là không có! Chẳng qua là vừa rồi quá ghê tởm mà thôi."

Hai người còn chưa kịp tranh cãi thêm, thì đám đông xung quanh bỗng nhiên ồn ào náo nhiệt hẳn lên.

"Đến rồi kìa! Lên rồi, trời đất ơi! Chiếc xe đẹp phát hờn! Đây chắc chắn là màn trình diễn điên cuồng nhất mà kẻ này từng được chứng kiến."

Nghe tiếng xôn xao, Tần Niệm theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh phát ra.

Trước mắt nàng, hai chiếc xe đua lao tới với tốc độ kinh hồn, tựa như những mũi tên lửa x.é to.ạc bóng đêm. Khi ánh mắt nàng dừng lại trên một trong hai chiếc xe, nàng chợt nhận ra người lái.

Chiếc xe của Lâm Dương ngày càng tiến gần, chỉ một cái liếc mắt, Tần Niệm đã nhận ra hắn.

So với hình ảnh bóng bẩy, phong nhã ngày trước, Lâm Dương giờ đây thay đổi đến mức khó tin. Mái tóc hắn không còn được chăm chút kỹ lưỡng, râu ria lởm chởm mọc dài, cả người toát lên vẻ lôi thôi, tiều tụy. Nhưng thứ khiến nàng giật mình hơn cả chính là ánh mắt hắn – lạnh lùng, tàn nhẫn và chứa đựng một sự điên cuồng mà trước đây Tần Niệm chưa từng thấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cảm giác quen thuộc pha chút rùng mình khiến Tần Niệm không khỏi siết chặt tay. Một phần trong nội tâm nàng tự hỏi, rốt cuộc Lâm Dương đã trải qua những gì để biến thành con người như thế này?

"Bá ——"

"Chi ——"

"Phanh ——"

Tiếng động liên tục vang lên, khiến đám đông xung quanh lập tức bùng nổ, cổ vũ ầm ĩ.

"Khốn kiếp, hắn thật sự đã thắng rồi."

Ngay sau đó, Tần Niệm thấy Lâm Dương bước ra khỏi xe. Vì nàng vừa mới cảm thấy ghê tởm đến mức không chịu nổi nên lúc này nàng thực sự không muốn nhìn thấy hắn thêm một lần nào nữa. Tần Niệm định quay lưng rời đi thì bất ngờ một tiếng giận dữ vang lên bên tai:

"Lâm Dương! Chính là hắn! Cái tên khốn kiếp này! Ta không thể để hắn sống yên ổn."

Ngay sau đó, Tần Hoài nổi cơn lôi đình, bước vội về phía đám người ở trung tâm.

Tần Niệm hoảng hốt vội vàng chạy đến giữ c.h.ặ.t t.a.y Tần Hoài, giọng gấp gáp: "Huynh, huynh, đừng đi."

"Tên khốn đó đã khiến muội mang thai! Huống hồ trước kia hắn còn đối xử với muội như thế, nếu không phải lúc đó ta bận rộn huấn luyện đua xe thì giờ này hắn đã bị ta tìm đến tận cửa mà thanh trừng rồi! Ta đã chờ cơ hội này rất lâu, không ngờ hôm nay lại gặp phải! Nếu ta không đ.á.n.h hắn một trận đủ để hắn không thể ngóc đầu dậy được, thì ta không phải mang họ Tần nữa!" Tần Hoài tức giận quát, sau đó mạnh mẽ giật tay khỏi Tần Niệm và lao về phía Lâm Dương.

Nói xong, Tần Hoài hất tay Tần Niệm ra, bước nhanh như gió về phía Lâm Dương.

Tần Niệm cố kéo hắn lại, nhưng Tần Hoài như cơn lốc, lao thẳng tới trước mặt Lâm Dương.

Ở phía đối diện, Lâm Dương đang đối mặt với một gã đàn ông, kẻ đó nhìn hắn bằng ánh mắt đầy ác ý, giọng khinh khỉnh:

"Ngươi uống nhầm t.h.u.ố.c gì hay sao? Nếu không, làm sao ngươi thắng được ta?"

Lâm Dương nheo mắt, ánh nhìn sắc lạnh thấu xương, giọng nói như băng:

"Thua rồi mà còn định giở trò xấu xa sao?"

Gã kia cười khẩy, đáy mắt loé lên sự tàn độc:

"Giở trò xấu? Hừ, ta chỉ nhắc nhở ngươi thôi. Đừng tưởng thắng được một lần là tài giỏi, coi chừng mạng ngươi không giữ nổi! Tốt nhất ngươi nên cầu nguyện ta không tóm được nhược điểm nào của ngươi, nếu không, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng c.h.ế.t!"

Lâm Dương chưa kịp phản ứng, một quyền mãnh liệt đã giáng thẳng vào khuôn mặt hắn.

"Phịch ——"

"Rầm ——"

Cả đám người xung quanh đều đứng sững, kinh ngạc đến mức không thể tin vào mắt mình.

Ngay khi Lâm Dương chuẩn bị trả đòn, Tần Hoài lại tung thêm một cú đ.ấ.m nữa: "Lâm Dương, ngươi là loại người gì! Dám đối xử với Niệm Niệm như vậy! Để ta dạy cho ngươi một bài học!"

Lâm Dương vừa mới chịu cú đ.ấ.m đầu tiên, đang định phản công thì không ngờ lại nhận thêm một cú nữa. Hỏa khí trong hắn bùng lên dữ dội, và ngay lập tức, hai người lao vào một trận đ.á.n.h ác liệt.

Tần Niệm hoảng hốt kêu lên: "Đừng đ.á.n.h nữa!"

Đúng lúc đó, nàng ta nhìn thấy Lâm Dương tung một cú đ.ấ.m trúng mặt Tần Hoài, lòng Tần Niệm như lửa đốt, vội vàng gọi lớn: "Ca ca!"

Tần Hoài quay lại, gầm vang: "Đừng lại gần!"

Ngay sau đó, Tần Hoài đã bị Lâm Dương đè xuống, một tay giữ chặt y, Lâm Dương ánh mắt đỏ ngầu, gằn giọng đầy thù hận: "Ngươi nghĩ mình là ai? Đúng là ngu xuẩn! Dám động thủ với ta sao? Dù gia tộc Lâm thị có sụp đổ, ngươi cũng không thể dễ dàng dẫm lên đầu ta như vậy!"

Tần Hoài vài lần cố gắng đẩy Lâm Dương ra nhưng đều thất bại. Hai người lại tiếp tục vật lộn đ.á.n.h nhau, không hề dừng lại.

Tần Niệm hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mắt, khuôn mặt nàng tái mét như tờ giấy. Nhìn thấy Tần Hoài bị Lâm Dương đè lên đánh, nàng cuống quýt kêu cứu: "Xin các vị, cứu ca ca ta với! Ta có thể cho các vị ngân lượng!"

Nhìn thấy Tần Hoài bị đánh, gã đàn ông vừa rồi đã tham gia trận đấu xe nhận ra ngay Tần Hoài. Nghe Tần Niệm gọi hắn là "ca ca", hắn chợt hiểu ra và liếc nhìn Tần Niệm một cách hài hước, đoạn hỏi: "À, Tần tiểu thư, cô chuẩn bị dùng gì để cứu ca ca của mình đây?"

Tần Niệm không chút do dự, đáp ngay: "Chỉ cần huynh giúp ta cứu ca ca, ta sẽ dâng cho huynh mười vạn lượng! Không, hai mươi vạn lượng bạc! Huynh giúp ta dạy dỗ hắn một trận, ta sẽ trả huynh gấp đôi số đó."

Người đàn ông cười khẩy, đoạn nói: "Ta không cần tiền tài, chỉ cần tiểu thư nguyện ý cùng ta dùng một bữa cơm."